Giữa Lan Cảnh các, tổng cộng có mười một chậu lan trưởng thành và sáu chậu mầm lan.
Lan trồng trong chậu sứ, thêm đất ẩm, mỗi chậu nặng ít nhất ba mươi cân. Lan trưởng thành cao gần ngang hông Chúc Chiếu, riêng chậu đã cao đến đầu gối.
Khi Minh Vân Kiến đến nơi, nàng đã bê được chín chậu, đang ôm chậu thứ mười, không còn giữ được dáng vẻ gì — tay áo xốc xếch, tay còn lại gạt mưa khỏi mắt, để lại vài vết bùn trên mặt rồi nhanh chóng bị nước cuốn đi.
Tiểu Tùng suýt làm rơi ô, nhưng Minh Vân Kiến phía trước đã phản ứng nhanh hơn, đoạt lấy ô rồi lao vào Lan Cảnh các.
Khi đến bên nàng, hắn thấy nàng còn định cúi người bê nốt chậu cuối cùng. Minh Vân Kiến lập tức nắm lấy tay nàng, kéo vào trong ô, mới nhận ra cổ tay nàng lạnh như băng — lạnh thấu xương.
Chúc Chiếu đã rất kiệt sức, chính nàng cũng không rõ mình vừa làm thế nào mà một mình bê được mười chậu lan nặng đến vậy. Mắt bị nước mưa làm nhòe, không biết là mệt hay lạnh mà nói năng thều thào, môi run rẩy: "Còn hoa… còn ngoài mưa…"
Minh Vân Kiến nhìn nàng không chớp, lông mày nhíu chặt, lòng như có lưỡi dao lơ lửng, chỉ chờ rơi xuống mà đâm xuyên tim, đau nhức không thể tránh.
Giây tiếp theo, Chúc Chiếu đã được hắn ôm vào lòng.
Hắn dùng một tay cởi áo choàng khoác lên người nàng, rồi quát: "Còn đứng đó làm gì? Mau gọi đại phu!"
Tiểu Tùng lập tức lao đi trong mưa. Minh Vân Kiến đưa chiếc ô cho nàng: "Giữ chặt."
Chúc Chiếu nắm lấy cán ô, hai mắt ngơ ngác nhìn cây ô trong tay, chưa kịp phản ứng đã bị bế bổng lên.
Thân hình nàng nhỏ nhắn, vốn đã gầy, vào phủ ăn uống điều độ mới đầy đặn đôi chút, nhưng so ra vẫn mảnh mai. Minh Vân Kiến bế nàng không tốn sức mấy, chỉ là người nàng thấm đẫm nước lạnh, qua lớp áo cũng thấy hơi lạnh rỉ vào da.
Đào Chi vừa tới, thấy Minh Vân Kiến bế Chúc Chiếu đi, không biết có nên đi theo không. Quay đầu nhìn vào Lan Cảnh các còn một chậu lan run rẩy trong mưa dưới lỗ thủng, nàng vội hô: "Mau! Đem chậu lan tránh sang bên! Mấy người kia, trèo lên mái che lại cái lỗ đó nhanh lên!"
Sau khi dặn dò gia đinh, Đào Chi vội chạy về Nguyệt Đường viện, giữa đường gặp Đàn Tâm mới biết hai người không về đó.
Minh Vân Kiến đang bế Chúc Chiếu vào phòng ngủ của mình.
Thư phòng của hắn nằm trong Càn viện, cách Nguyệt Đường viện một hồ nước, quá xa. Phòng ngủ lại gần thư phòng, chỉ qua mấy hành lang, vài sảnh hoa là tới.
Chúc Chiếu vẫn cầm ô, đi qua hành lang và sảnh giữa trận mưa gió táp loạn hướng, không thể không bị ướt.
Nhưng chiếc ô trong tay nàng luôn che đúng trên đầu Minh Vân Kiến, bất kể gió thổi thế nào, nàng thay đổi ra sao, mưa đều không chạm tới người hắn. Còn nàng, hoàn toàn không màng.
Minh Vân Kiến ôm nàng chặt hơn, kéo sát vào ngực, nói: "Lo cho bản thân đi, bổn vương không cần che."
"Thiếp đã ướt rồi, áo vương gia vẫn còn khô. Thiếp ướt không sao, nhưng vương gia…" Chúc Chiếu chưa nói hết, bỗng cúi đầu, giấu nửa mặt vào tay, hắt hơi một cái.
Minh Vân Kiến cau mày sâu hơn, không nói gì nữa, chỉ sải bước nhanh, đưa nàng vào phòng ngủ, đặt lên giường.
Chúc Chiếu chưa từng vào phòng Minh Vân Kiến.
Trong Càn viện, nàng chỉ đến thư phòng, nơi này ban ngày mở cửa, hạ nhân thường ra vào dọn dẹp, nàng biết trong đó chỉ có sách vở, giấy bút nên mới dám vào. Những nơi khác, Đàn Tâm chỉ dẫn nàng qua cổng, nàng biết phòng ngủ ở đâu, nhưng chưa bao giờ bước vào.
Hôm nay vừa vào, đôi mắt tròn của nàng mở to nhìn khắp nơi. Thật ra không có gì quá đặc biệt — bàn ghế ở sảnh chính, trên bàn là bình sứ xanh cắm hai nhành mai đỏ cắt từ trước thư phòng.
Trong phòng có hai tấm bình phong, một che bể tắm nhỏ, một che giường và tủ áo. Vách ngăn gỗ lê hoa hai bên cùng kiểu chạm, chỉ khác ở dây tua treo dưới.
Chúc Chiếu dựa vào đầu giường, tay vẫn cầm ô. Minh Vân Kiến lấy ô, tiện tay ném qua một bên, rồi đứng cạnh giường nhìn nàng.
Nàng vẫn khoác áo choàng hắn, nước mưa thấm vào khiến màu áo sậm lại.
Nàng vẫn lạnh, nhưng so với lúc bưng hoa thì khá hơn chút vì vừa được ôm một đoạn, nhiễm ít hơi ấm từ hắn. Dù vậy, nàng vẫn run lên, hơi thở thoảng ra như khói, tóc còn nhỏ giọt, nước chảy theo má xuống cằm, nhỏ lên mắt rồng thêu trên áo choàng, lan ra thành vệt ướt nhạt nhòa.
Ánh mắt nàng như không hiểu vì sao hắn lại bế mình tới đây.
"Nàng biết mình sai chưa?" Minh Vân Kiến bỗng mở miệng, giọng trách móc, lạnh lùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!