Minh Vân Kiến chậm rãi bước đến, không làm phiền nàng, đến gần mới thấy một bông tuyết vừa vặn rơi đúng lên nhành tường vi vàng thêu nơi tay áo Chúc Chiếu, tựa như *****, rồi dần tan ra thành giọt nước nhỏ bởi hơi thở ấm áp nàng phả ra.
Mi mắt Minh Vân Kiến khẽ động, ánh nhìn dời từ tay áo xuống gò má nàng, không biết có phải do lớp trang điểm nhã nhặn hôm nay hay không mà khiến nàng trông càng thêm an tĩnh dịu dàng. Mái tóc búi kiểu phụ nhân, cổ áo choàng lông khẽ phất qua má nàng theo gió, phản chiếu sắc đỏ của cành mai không xa, khiến nàng chẳng khác gì tinh linh giữa trời tuyết.
Giây phút ấy, Minh Vân Kiến mới như bừng tỉnh — nàng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã không còn là một đứa trẻ.
Chúc Chiếu khi hạ tay xuống mới phát hiện phía sau có người đứng, giật mình một cái rồi nhận ra là Minh Vân Kiến, nàng mới vỗ ngực nói: "Vương gia đi đường không phát ra tiếng gì cả."
"Là nàng mải nhìn tuyết nên không phát hiện bổn vương đến." Minh Vân Kiến đưa tay gẩy nhẹ chiếc kim bộ dao trên đầu nàng, động tác vô cớ có phần tùy tiện, khiến mặt Chúc Chiếu hơi đỏ lên. Hắn mới nói: "Nặng lắm phải không? Thay xuống đi."
"Chút nữa thiếp về Nguyệt Đường viện sẽ thay." Chúc Chiếu đáp, như nhớ ra điều gì, nói thêm: "Hôm nay thiếp vào cung, gặp bệ hạ rồi."
Minh Vân Kiến biết tiểu hoàng đế đến dự tiệc đón Minh Tử Thu, nhưng thấy vẻ mặt Chúc Chiếu là biết nàng không chỉ định nói đến chuyện ấy.
Hai người cùng rời Lan Cảnh các tới thư phòng, nơi đó có lò sưởi, ấm áp hơn đứng trước gió ở Lan Cảnh các.
Khi đi ngang qua Chúc Chiếu, Minh Vân Kiến chợt nắm lấy tay nàng qua lớp tay áo, dù cách hai lớp vải vẫn cảm nhận được đầu ngón tay nàng lạnh buốt.
Hắn hơi chau mày, nói: "Lần sau nếu tìm bổn vương, cứ vào thẳng là được. Bên trong không có mãnh thú gì đâu, đừng đứng ngoài trời lạnh như vậy."
Chúc Chiếu khẽ "ồ" một tiếng, vốn nghĩ trong vương phủ ắt hẳn có những nơi nàng không nên tùy tiện đến.
Nhìn xuống tay mình bị hắn nắm lấy, nàng cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay đối phương, liền mím môi nở nụ cười nhạt, không quá để tâm không khí hiện tại mà nói luôn: "Bệ hạ có hai câu nhờ thiếp truyền lại cho vương gia."
Minh Vân Kiến "ừm" một tiếng, dẫn nàng vào thư phòng. Đợi cả hai ngồi xuống, Chúc Chiếu mới nói: "Bệ hạ nói — Sáng mưa lạnh, chiều gió buốt."
Tay Minh Vân Kiến cầm chén trà khẽ khựng lại, liếc mắt nhìn nàng, rồi cụp mi, giấu đi mọi cảm xúc trong lòng.
Gần đây có tin đồn Nhung Thân vương tư lập binh ở Cảnh châu, đã chiếm cứ cả một ngọn núi. Dưới trướng hắn, tam bộ ngũ ty chi tiêu vượt mức đều đổ về đó.
Lưu thị lang của Binh bộ mới bị tra ra vụ đánh bạc, tham ô mấy nghìn lượng bạc — so với ngân sách hàng năm của binh bộ thì chỉ là con số nhỏ. Cộng thêm Hình bộ và Lễ bộ, số tiền mỗi người ***** chỉ khoảng trăm lượng mỗi năm, tích lũy cũng chẳng ít.
Việc Nhung Thân vương chiêu binh mãi mã tuy chưa rõ ràng, nhưng điều tra cho thấy ba năm gần đây Cảnh châu tăng thêm mười hai xưởng rèn, một nửa trong số đó ban ngày đóng cửa không nhận việc, vẫn có lợi nhuận — đủ hiểu khách hàng không phải dân thường.
Giang sơn Đại Chu, sau khi Tiên đế Minh Thiên Tử băng hà, một nửa lọt vào tay Nhung Thân vương, nửa còn lại mới bị Tán Thân vương, Hiền Thân vương, Phong Dịch Quận vương và Hạ Thái phó chia nhau.
Sáng mưa lạnh, chiều gió buốt.
Tiểu hoàng đế đang đứng giữa cơn lốc sấm sét, sắp đến tuổi trưởng thành, nếu không sớm nắm giữ quyền lực, e rằng sau khi có con sẽ đi vào vết xe đổ của tiên đế.
Vua Đại Chu từ trước tới nay đều là con rối trong tay quyền thần, mà những kẻ nắm quyền thì mãi mãi đầy dã tâm.
Chuyến đi Yến Châu lần này, thực ra là vì Yến Châu nằm cạnh Cảnh châu, tiểu hoàng đế muốn hắn không chỉ giám sát trị thủy, mà khi về còn mang về tin tức về "ngọn núi" của Nhung Thân vương.
"Còn câu thứ hai?" Minh Vân Kiến hỏi.
Chúc Chiếu ngẩng đầu nhìn hắn, hơi thở dần dồn dập, hỏi: "Vương gia vì sao lại nói với bệ hạ rằng… chàng không nỡ rời thiếp?"
Minh Vân Kiến sững người, không ngờ nàng lại hỏi câu ấy. Hắn chớp mắt nhìn ánh nghi hoặc trong mắt nàng, lại thấy hai gò má nàng ửng hồng, liền đưa tay gãi mũi, ho nhẹ: "Chỉ là… lời thoái thác thôi."
"Ồ." Chúc Chiếu khẽ gật đầu, mặt vẫn chưa hết đỏ, lẩm bẩm nói: "Vậy sau này vương gia không cần lấy thiếp làm cái cớ nữa. Bệ hạ còn nói… đừng ham vui mà quên tiền đồ."
Tay Minh Vân Kiến cầm chén trà run nhẹ, suýt nữa đổ trà ra ngoài. Hắn nghiêng mặt, chớp mắt mấy cái, nửa ngày không nhịn được mà bật cười.
"Chiêm Lộ lâu… về sau vương gia cũng đừng đến nữa. Vì bản thân, vì vương phủ cũng vậy." Chúc Chiếu do dự rồi vẫn nói thêm một câu.
Dẫu biết Minh Vân Kiến tuấn tú mê người, cũng dẫu biết các cô nương nơi đó thân hình yểu điệu khéo chiều lòng người, nhưng đâu thể vì ham mê lạc thú mà đánh mất tương lai.
"Vậy nàng nghĩ, bổn vương vì sao tới Chiêm Lộ lâu?" Minh Vân Kiến nghe xong câu cuối, nén cười, nghiêm túc nhìn nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!