Chương 34: Công chúa

Hoàng cung, Thừa Vận điện là một tòa lầu cao hai tầng dựng trên hồ nước nhỏ, điện lớn rộng rãi.

Để có thể ngắm cảnh, trước chính môn Thừa Vận điện xây một bệ đá rộng, đôi ba điệu ca múa nhỏ cũng có thể trình diễn tại đây. Hai bên bệ chỉ có lan can thấp, bốn phía là nước vây quanh, có một con đường nhỏ vừa một người qua lại dẫn thẳng đến nơi.

Nếu là mùa hạ, phía trước Thừa Vận điện sẽ nở đầy sen, nhưng hiện tại là mùa đông, lại vừa có tuyết rơi từ sáng sớm, hai bờ hồ đã đóng một lớp băng mỏng, bên hồ là một hàng sơn trà đỏ rực nở rộ. Quanh đại điện còn có một vòng hoa trường thọ và trinh nữ đỏ, các cung nữ, thái giám đang bận rộn bố trí bên trong lẫn bên ngoài.

Trong lòng Chúc Chiếu nhớ Minh Tử Thu, sáng sớm đã đến, lúc xuất phủ triều sớm còn chưa tan.

Vào cung, Chúc Chiếu được cung nữ dẫn thẳng đến trước Thừa Vận điện, sau lưng chỉ có một mình Đào Chi theo hầu. Vì hôm nay nhập cung, Đào Chi cũng trang điểm chỉnh tề hơn thường ngày.

Chúc Chiếu là người đến sớm nhất, song trong Thừa Vận điện đã có người. Lệ tần và Nhiễm tần đã an tọa, trên bàn có đặt bánh ngọt và trà, hai người vừa nói vừa cười, chẳng biết tán chuyện gì mà Nhiễm tần cười đến ngả nghiêng.

Khi Chúc Chiếu nhìn về phía họ, vẫn thấy Nhiễm tần ngây thơ đáng yêu, nhưng trong ký ức lại hiện lên hình ảnh nàng ta nhờ Lệ tần đưa bức họa cho mình, khiến nàng khó lòng gạt đi được.

Chúc Chiếu bị hai người kéo lại ngồi cùng, chưa tới nửa canh giờ, Thừa Vận điện đã lần lượt có thêm nhiều người đến.

Phu nhân của các đại thần trong tam tỉnh lục bộ dẫn theo nữ quyến nhà mình ở độ tuổi thích hợp cùng tới. Trong số đó có vài người từng gặp Chúc Chiếu ở thọ yến của Chu đại phu, từ xa nhìn chưa nhận ra ngay.

Mãi đến khi vài phi tần bên cạnh Chúc Chiếu gọi nàng là Hoàng thẩm, mấy vị phu nhân mới nhận ra.

Dù sao lần trước Chúc Chiếu ăn mặc già dặn, cả người khoác áo chàm trông quá mức chững chạc. Hôm nay y phục lại hợp lứa tuổi, váy dài màu nguyệt bạch thêu chỉ vàng thành vài nhành tường vi vàng, sau lưng và vai còn có đôi chim tỷ dực năm sắc bay lượn, thêu sống động như thật. Đầu nàng đội kim quan, hai bên rủ bộ xuyến, giữa trán đính một viên ngọc trai trắng, son phấn nhạt nhẹ, chưa phủ nhiều phấn, nhờ ưu thế tuổi trẻ nên trông càng tươi tắn.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thân phận địa vị của Chúc Chiếu không thấp, người đến chào hỏi khá nhiều.

Đến khoảng giờ Tỵ, Hiền Thân vương phi cùng Tán Thân vương phi mới cùng nhau tiến vào. Chúc Chiếu thấy vậy, liền bước tới hành lễ chào hỏi.

Hiền Thân vương phi và Tán Thân vương phi ngồi phía trên Chúc Chiếu. Nhung Thân vương phi đã mất hai năm trước, Nhung Thân vương cũng chưa nạp thêm phi, hôm nay chỉ có một trắc phi sinh cho Nhung Thân vương một người con thứ sẽ đến dự, nhưng không được ngồi lên trên.

Trắc phi của Nhung Thân vương đi cùng Tô Vũ Mị đến, tuy hai người chênh nhau mười tuổi, nhưng cũng trò chuyện thân thiết.

Tô Vũ Mị khi nhìn thấy Chúc Chiếu chẳng mấy thân thiện, tính tình nàng ta kiêu ngạo, xem Chúc Chiếu như đứa trẻ, chỉ cười cười khó hiểu với nàng rồi tiếp tục nói chuyện cùng trắc phi của Nhung Thân vương.

Hiền Thân vương phi và Tán Thân vương phi thân thiết, Tô Vũ Mị và trắc phi Nhung Thân vương cũng như vậy. Mấy vị phu nhân khác tuổi đều lớn, không thân với Chúc Chiếu, chỉ có vài phi tần từng gặp nàng một lần chủ động tới bắt chuyện.

Chúc Chiếu đưa mắt nhìn ra ngoài mấy lần, cuối cùng cũng thấy Tĩnh Thái hậu đi tới. Bên cạnh bà là một thiếu nữ tròn trịa, hoạt bát vô cùng, từ xa đã thấy chuỗi ngọc trên vạt áo lay động, Chúc Chiếu liếc mắt liền nhận ra đó chính là Minh Tử Thu.

Minh Tử Thu trông gần như lúc nhỏ, mắt cong cong, mặt tròn tròn, mày rậm mi dài, chỉ cần nhìn mắt mày đã thấy chút khí chất dị vực.

Tĩnh Thái hậu đến, trừ vài vị vương phi không cần hành đại lễ, những người còn lại đều phải đồng loạt hành lễ.

Minh Tử Thu đầu đội trâm hoa châu ngọc, vừa vào Thừa Vận điện liền đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt nàng đảo một vòng, liền dừng lại trên người Chúc Chiếu.

Chúc Chiếu cẩn thận ngẩng đầu nhìn nàng, trong khoảnh khắc chạm mắt ấy, Minh Tử Thu nở nụ cười rạng rỡ.

Nàng gần như lập tức nhận ra Chúc Chiếu, Chúc Chiếu cũng thấy rõ, dung mạo Minh Tử Thu thật chẳng khác hồi nhỏ là bao, chỉ có điều so với dáng vẻ tròn trịa năm sáu tuổi, giờ đây đã gầy hơn đôi chút, chắc là do bệnh hai năm trước để lại.

Tĩnh Thái hậu rất yêu thương Minh Tử Thu, trực tiếp kéo nàng ngồi bên cạnh, sai người dọn tiệc.

Minh Tử Thu sống ngoài cung nhiều năm, nhất thời quên mất quy củ trong cung, không chịu ngồi cạnh Tĩnh Thái hậu, mà chạy thẳng tới ngồi đối diện Chúc Chiếu, khi ngồi còn đè lên váy nàng.

Hai người gần như vai kề vai, Minh Tử Thu quay sang Tĩnh Thái hậu nói: "Mẫu hậu, con muốn ngồi cạnh Trường Ninh."

"Không được gọi bừa, phải gọi là Hoàng thẩm." Tĩnh Thái hậu yêu thương trách nhẹ, lại nói: "Trường Ninh gả cho Văn vương, đã là Văn vương phi, con không được vô lễ, phá hỏng quy củ."

Minh Tử Thu chu môi, chẳng mấy để tâm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Vậy con muốn ngồi cùng Hoàng thẩm!"

"Tuỳ con, tuỳ con." Tĩnh Thái hậu cũng quá cưng chiều nàng, dù sao Minh Tử Thu mới trở lại, đành chiều theo mọi ý nàng.

Tiệc được dọn lên, Tĩnh Thái hậu đặc biệt cho vũ cơ trong Ty Tầm Âm múa tại đài nhỏ trước Thừa Vận điện, bên cạnh có tỳ bà và cổ cầm đệm đàn, còn có hai nam tử đánh trống phối nhạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!