Minh Vân Kiến thong thả bước tới gần hai người, chờ đến khi tiếp cận Mộ Dung Khoan mới liếc mắt nhìn chiếc ô giấy có in dấu hiệu của Văn vương phủ trong tay đối phương.
Ánh mắt quét nhẹ qua, không lưu lại lâu trên người Mộ Dung Khoan, Minh Vân Kiến làm như không thấy, quay sang hỏi Chúc Chiếu:
"Cố tình đến đưa ô sao?"
Trong xe ngựa, Chúc Chiếu khẽ gật đầu:
"Vương gia vừa đi khỏi thì trời đổ mưa, thiếp nghe quản gia trong phủ nói hôm nay có thể có mưa, vì vậy đặc biệt tới đưa ô cho vương gia, kẻo lại như sáng nay trở về, toàn thân ướt đẫm."
Minh Vân Kiến đưa tay vào trong xe, lòng bàn tay mang theo chút hơi lạnh đặt lên đỉ. nh đầu Chúc Chiếu, vu. ốt ve mấy cái trông như cưng chiều, rồi nói:
"Về phủ đi."
"Vương gia xong việc rồi sao?" Chúc Chiếu hỏi.
Minh Vân Kiến "ừ" một tiếng, lại liếc nhìn Mộ Dung Khoan, nói:
"Cũng may Mộ Dung công tử không giấu giếm, trái lại giúp bổn vương tìm được một manh mối. Việc còn lại giao cho Đại Lý Tự điều tra. ổản vương vì vụ án này đã mệt mỏi mấy ngày nay, cũng đến lúc buông tay. Việc lập công cứ để cho bọn họ đi."
Chúc Chiếu "ồ" một tiếng, cũng quay sang nhìn Mộ Dung Khoan. Nàng thầm lặp lại họ của đối phương trong lòng, tự hỏi chẳng lẽ A Cẩn ca tên là Mộ Dung Cẩn? Mộ Dung gia lợi hại đến vậy sao? Ngay cả Văn vương cũng phải gọi là Mộ Dung công tử.
Minh Vân Kiến vén rèm xe bước vào trong, dưới mái hiên xe ngựa, nước mưa tí tách rơi xuống, mưa càng lúc càng lớn, từng giọt nước nhỏ giờ hóa thành dòng chảy.
Chúc Chiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Mộ Dung Khoan toàn thân ướt sũng, trong lòng có chút lo lắng, liền mở miệng:
"Vương gia, chúng ta có thể tiện đường đưa Mộ Dung công tử về không?"
Minh Vân Kiến vừa ngồi xuống, nghe lời này thì ngẩng mắt nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, đôi mày khẽ nhíu vẫn chưa giãn ra.
Hắn đáp:
"Văn vương phủ và Mộ Dung phủ không cùng đường."
Chúc Chiếu hiểu rõ, đây là ý hắn không muốn đưa.
Tiểu Tùng cũng vừa lên xe, Chúc Chiếu vội nói:
"Tiểu Tùng, đợi một chút."
Nàng hạ rèm xe xuống, cúi đầu cởi áo choàng đang khoác trên người, rồi cuộn lại thành một bó, từ cửa sổ đưa qua tay Mộ Dung Khoan. Hôm nay khi rời phủ, Chúc Chiếu khoác một chiếc áo choàng trắng, không có hoa văn, ngoại trừ hơi ngắn một chút thì không phân biệt nam nữ.
Trời lạnh thế này, Mộ Dung Khoan lại còn bị mưa ướt, Minh Vân Kiến không muốn cho hắn đi xe, hắn mà đi bộ trở về nhất định sẽ bị cảm lạnh. Chúc Chiếu đưa áo choàng xong, lại dặn:
"Ta ở Văn vương phủ, nếu A Cẩn ca muốn tìm ta, lúc nào cũng có thể tới."
Mộ Dung Khoan nhận lấy áo choàng của Chúc Chiếu, trên đó vẫn còn vương chút hơi ấm. Ánh mắt hắn nhìn vào qua khe rèm cửa sổ, vừa hay chạm phải ánh mắt của Minh Vân Kiến đang nhìn ra, ánh mắt kia còn lạnh lẽo hơn cả gió cuối tháng mười một.
Mộ Dung Khoan nói:
"Muội ở trong vương phủ phải ngoan ngoãn, chuyện không nên quản thì chớ có xen vào, biết chưa?"
Chúc Chiếu gật đầu "ừ" một tiếng, Minh Vân Kiến lên tiếng:
"Tiểu Tùng, về phủ."
Tiểu Tùng giơ roi ngựa, xe ngựa khẽ rung, Chúc Chiếu vội nói:
"A Cẩn ca, tạm biệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!