Mộ Dung Khoan là độc tử của Mộ Dung gia. Hiện tại, người chấp chưởng mọi việc trong phủ là Mộ Dung Hoa Đình, năm nay đã gần bảy mươi. Nhờ lập được công lao từ thuở trước khi tiên đế đăng cơ, nên đã sớm được phong tước Hầu.
Thời tiên đế tại vị, Mộ Dung Hầu gia đã không còn can dự chuyện triều chính, giao lại binh quyền, an nhàn dưỡng lão tại sơn trang ngoại thành kinh đô.
Mộ Dung Hoa Đình có bốn người con trai, ba người theo ông ra chiến trường rồi tử trận. Ông ta xưa nay vốn lãnh đạm với thân tình, nhưng lại rất nghiêm khắc. Mọi quyết sách trong Mộ Dung phủ đều phải bẩm báo qua ông một tiếng.
Phủ Mộ Dung vẫn đặt tại nội thành kinh đô. Phụ thân của Mộ Dung Khoan là con út của Mộ Dung Hoa Đình, nay đã không còn làm quan, nhưng Mộ Dung gia tài sản kếch sù, mà Mộ Dung Hoa Đình cũng không ràng buộc đứa cháu này quá mức, khiến Mộ Dung Khoan trở nên lêu lổng, ăn chơi thành tánh.
Khi bị Đại Lý tự triệu tới thẩm vấn, Mộ Dung Khoan còn phe phẩy chiếc quạt vàng, hoàn toàn không có chút sợ hãi. Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư trong đường thẩm vấn, trái ngược hẳn với những kẻ khác đang đứng co ro nơi góc tường, mặt mày trắng bệch.
Nghiêm Quang biết rõ thân phận Mộ Dung Khoan, cũng đành bất lực. Thống lĩnh Xích Môn Quân và Lam Môn Quân đứng mỗi người một bên, đang tra lại khẩu cung của những kẻ có mặt ở Vạn Kim Phường đêm hôm ấy.
"Có trà không?" Mộ Dung Khoan ngồi chán chê mà không ai hỏi han, bèn lên tiếng.
"Nơi đây không phải nơi Mộ Dung công tử tới làm khách." Nghiêm Quang không khách sáo đáp. Mộ Dung Khoan lại cười:
"Ta cứ tưởng là đến chơi đấy chứ."
"Dâng trà cho Mộ Dung công tử." Một giọng nói từ ngoài vang lên, không cao không thấp, vừa đủ để tất thảy người trong Đại Lý tự nghe thấy.
Mọi người nhìn ra, không biết vì cớ gì mà giữa trưa trời đột nhiên đổ mây đen, tựa hồ có cơn mưa sắp đến. Minh Vân Kiến theo sau là người của Dạ Kỳ Quân và phó thống lĩnh Xích Môn Quân, hai tay áo phất gió mà tới, tóc đã vương vài hạt mưa.
Thấy Minh Vân Kiến, Mộ Dung Khoan lập tức cười lớn, vẫy tay hô lên:
"Văn vương Điện hạ, lâu rồi không gặp!"
"Gặp lần trước mới nửa năm, không tính là lâu." Minh Vân Kiến vừa bước vào vừa đáp.
Thống lĩnh Xích Môn Quân trông thấy Minh Vân Kiến mà thở phào nhẹ nhõm. Đám người bọn họ không dễ đối phó với Mộ Dung Khoan, bởi hắn vốn là kẻ lắm miệng, thích nói quanh co. Nhưng Minh Vân Kiến lại có thể trị được hắn.
Ngoại tổ của Minh Vân Kiến từng là đại tướng dưới trướng Mộ Dung Hầu gia. Nhưng sau khi Mộ Dung Hầu gia lui khỏi triều đình, mẫu phi Minh Vân Kiến đắc tội với Chu đại phu, tướng võ không có binh quyền thì khó đứng vững chốn quan trường, cuối cùng bệnh mất. Ngoại tổ qua đời, mấy cậu và dì của Minh Vân Kiến cũng dần rời quan trường, có người cáo lão hồi hương, có người đi chu du thiên hạ.
Minh Vân Kiến nổi tiếng nhẫn nại. Mỗi lần Mộ Dung Khoan đùa cợt không nghiêm túc, hắn liền lôi kéo vòng vo, cuối cùng khiến Mộ Dung Khoan chịu thua, cảm thấy Minh Vân Kiến còn lắm lời hơn cả mình.
Trà được dâng lên, Minh Vân Kiến ngồi cạnh Mộ Dung Khoan hỏi:
"Trước hôm xảy ra chuyện ở Vạn Kim Phường, ngươi thua ngàn lượng hoàng kim, còn lớn tiếng nói muốn nổ tung sòng bạc ấy, có chuyện đó không?"
Mộ Dung Khoan uống một ngụm trà, không cần nhớ lại, gật đầu:
"Phải đấy, ta nói vậy. Đám người ở Vạn Kim Phường toàn là phường lừa đảo! Có kẻ cho nổ chỗ đó cũng không lạ, chứng tỏ kẻ muốn làm việc đó không chỉ mình ta."
"Lúc ngươi nói câu đó, có những ai nghe thấy?" Minh Vân Kiến hỏi tiếp.
Mộ Dung Khoan đáp:
"Ta đứng ngay trước cửa lớn của họ mà nói, người nghe thì nhiều lắm."
"Chỉ những kẻ quen mặt mà nói." Minh Vân Kiến nhắc.
Mộ Dung Khoan bỗng trầm ngâm, ngón tay đang xoay quạt khựng lại, rồi đổi đề tài:
"Điện hạ thành thân hôm đó sao không mời ta tới góp vui?"
"Lúc ấy ngươi không có ở kinh thành." Minh Vân Kiến đáp.
Quả thật, lúc đó Mộ Dung Khoan đang ở phương Nam tìm mỹ nhân. Hắn liền nói:
"Vậy lần sau điện hạ nạp thiếp, ta có thể đến không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!