Chương 3: Tái Ngộ

Chúc Chiếu nhìn quanh, chẳng còn thấy bóng đen kia đâu. Tay xách hành lý dần siết chặt, nhưng nàng vẫn đeo lên vai từng túi lớn túi nhỏ, lặng lẽ bước vào quán trọ.

Lên đến lầu hai, nàng mới phân phát hành lý vào từng phòng. Lúc ấy, Từ Hoàn Tình đã bắt đầu nhốn nháo đòi ra ngoài chơi.

Cửa sổ tầng hai đang mở, dưới phố đã có các quầy đêm bày hàng. Cả ngày ngồi xe khiến mọi người đều mệt nhoài, từ trưa cũng chưa ăn cơm. Mùi khoai nướng thơm nức lan xa, Từ Hoàn Tình khó mà ngồi yên cũng là điều dễ hiểu.

Chúc Chiếu theo nàng ghé bên cửa sổ nhìn xuống, thấy xa xa có nhà ai bốc khói lam chiều, xe đẩy bán bánh ngọt chậm rãi dọc lề đường, vừa đi vừa rao mời gọi lũ trẻ con chưa kịp về nhà ghé mua vài miếng.

Từ Hoàn Tình níu tay áo nàng, không nhịn được nói: "Trường Ninh tỷ, dắt muội đi đi! Mẫu thân nói đại nương không ra ngoài thì chúng ta cũng không được ra, nhưng muội thật muốn đi!"

Chúc Chiếu biết rõ, Nhị phu nhân vào Từ phủ cũng trải qua nhiều sóng gió, sau khi vào phủ thì nhường nhịn khắp nơi, nếu không Từ Liễu thị đã chẳng cho ở lại đến nay. Dù hai người ngoài mặt hoà thuận, nhưng để nàng dắt Từ Hoàn Tình ra ngoài thì không tiện, đổi người khác có khi còn hợp hơn.

Nàng bèn nói: "Muội đi tìm Đàm ca ca, nếu huynh ấy chịu ra ngoài, chúng ta nhất định được theo."

Từ Hoàn Tình nghe thế liền chạy đi tìm Từ Đàm, bị hắn mắng mấy câu cũng không đi, bám riết không tha. Từ Đàm hết cách, thực ra hắn cũng rất muốn ra ngoài nên dắt tay Từ Hoàn Tình đi báo với Từ Liễu thị.

Từ Hoàn Oánh nghe Từ Đàm nói ra ngoài, tất nhiên cũng đòi đi. Từ Liễu thị bèn bảo: "Cho cả con bé Chúc Chiếu đi theo, có mua gì thì để nó xách."

Từ Hoàn Oánh và Từ Đàm theo Từ Liễu thị vào kinh vài lần mỗi năm, khá quen đường sá, vừa ra khỏi quán trọ đã rảo bước đến chỗ mình biết.

Từ Hoàn Tình mới đến kinh thành hai ba năm trước một lần, giờ nơi nơi đã thay đổi, mà càng lớn, ký ức tuổi nhỏ lại càng mờ nhạt.

Từ Hoàn Oánh và Từ Đàm đi trước, chẳng đoái hoài phía sau, Từ Hoàn Tình bèn hỏi Chúc Chiếu: "Trường Ninh tỷ, mẫu thân bảo muội năm tuổi còn sống ở đây, sao chẳng nhớ gì nhỉ?"

Chúc Chiếu nghĩ rồi đáp: "Có lẽ vì trẻ con thường từ sáu tuổi trở lên mới nhớ rõ những gì từng trải."

Mẫu thân Từ Hoàn Tình vốn là cô gái quê ở một trấn ngoại thành. Vì Từ Liễu thị sinh Từ Đàm xong sức khỏe sa sút, hai năm không vào kinh, nên Từ Đông mới gặp Nhị phu nhân, rồi lâu ngày nảy sinh tình cảm, lập nên một gia đình nhỏ tại kinh. Nhưng Từ Đông sợ vợ, mãi chẳng dám nói rõ. Sau này Từ Liễu thị tự phát hiện, ầm ĩ một trận, khi ấy Từ Hoàn Tình đã bốn năm tuổi. Dù tức giận, Từ Liễu thị cũng phải chấp nhận Nhị phu nhân, may là người này biết nhún nhường.

Trong nhà, mọi việc lớn nhỏ vẫn do Từ Liễu thị làm chủ. Mỗi lần vào kinh, Nhị phu nhân chưa chắc được đi cùng, huống hồ là Hoàn Tình.

Từ Hoàn Oánh chỉ tay về phía trước: "Chỗ đó có thi xã, nhớ hồi xuân năm ấy ta có để lại một nửa bài thơ, không biết có ai đối được không, ta đi xem!"

"Thơ phú thì có gì hay." – Từ Đàm đáp – "Vẫn là chuyện kể trong Lầu Tước Nhi hấp dẫn hơn. Ta đi bên trái, tỷ tùy ý."

Vừa dứt lời, Từ Hoàn Oánh liền lấy tay chọc lưng hắn: "Toàn học cái thói xấu của người lớn!"

Lầu Tước Nhi là nơi nghe kể chuyện nổi danh ở kinh, chỉ là bên trong không phải uống trà mà uống rượu. Những chuyện kể cũng chẳng phải tích cổ tích danh nhân, mà là chuyện ái ân nam nữ. Nói là kể chuyện, nhưng thực chất sau màn trướng là những điều phòng the truyền miệng, học một nghe mười.

Từ Hoàn Oánh và Từ Đàm tách nhau ra, Từ Hoàn Tình không biết nên theo ai.

Từ Hoàn Oánh đi nơi thanh nhã, nhưng tính nết chẳng dễ gần. Từ Đàm dễ nói chuyện, nhưng chỗ đến lại khiến nữ nhân ngại ngần. Hoàn Tình do dự một hồi, cuối cùng đi theo Từ Hoàn Oánh.

Chúc Chiếu thấy nàng miễn cưỡng, liền an ủi: "Học hỏi tỷ tỷ con chữ là điều tốt."

"Muội không muốn giống bà chằn như tỷ ấy, mười chín tuổi còn chưa gả được." – Từ Hoàn Tình nói câu này, khiến nụ cười của Chúc Chiếu khựng lại. Hồi trước, Từ Hoàn Tình chưa từng nói như vậy. Có lẽ con người, lớn lên rồi, cũng học thêm không ít điều không hay.

Chỉ ngẩn người một thoáng, Hoàn Tình đã bước theo Từ Hoàn Oánh. Nàng không dám nắm tay tỷ tỷ mình, chỉ quay đầu vẫy tay với Chúc Chiếu: "Trường Ninh tỷ, mau tới!"

Chúc Chiếu hoàn hồn, cười nhẹ đáp: "Tới đây!"

Vừa nhấc chân, bên cạnh bỗng có nhóm trẻ con chen qua, ép vào tay nàng, miệng hò hét có người phát kẹo phía trước. Nàng bị đám trẻ chen lấn đến không thể di chuyển, chỉ đành đứng đợi chúng đi qua.

Theo hướng tụi nhỏ kéo tới, Chúc Chiếu quả nhiên thấy một người đang phát kẹo. Khi ngẩng lên nhìn, nụ cười nàng lập tức cứng lại – người kia mặc hắc y, tóc búi cao, đeo kiếm bên hông, kiếm gắn ngọc bội xanh, dáng đứng thẳng tắp. Trong tay hắn là những viên kẹo mạch nha bọc giấy vàng, chia cho lũ trẻ qua đường.

Chúc Chiếu ngây người nhìn hắn, mới nhận ra – người này trừ trang phục ra thì hoàn toàn khác với kẻ từng cứu nàng giữa đêm mưa và biển lửa năm xưa. Hắn trẻ hơn nhiều, vóc dáng tuy cao ráo, nhưng rõ ràng chỉ là thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi.

Lũ trẻ nhận kẹo xong liền tản đi, chỉ còn một hai đứa nán lại bên thiếu niên hỏi: "Ca ca còn kẹo không?"

Thiếu niên lắc đầu, bọn trẻ mới thất vọng rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!