Chương 29: Bạo Tạc

Tiếng nổ ầm ầm lấn át những tiếng la hét kinh hoàng của đám đông, ngay sau vụ nổ, trên đường phố vẫn là những dòng người hoảng loạn chạy tán loạn chưa định thần.

Đàn Tâm và Đào Chi ôm chặt lấy nhau co rút trong một góc ngoặt nơi hẻm nhỏ, vụ nổ quá kinh hãi, khiến mái nhà xung quanh cũng rơi xuống không ít ngói.

Chúc Chiếu rúc vào lòng Minh Vân Kiến, không dám ngẩng đầu, một tay bị hắn nắm chặt, tay kia thì níu chặt vạt áo nơi ngực hắn.

Chủ hiệu bán trang sức từ trong tiệm chạy ra, cũng không dám chạy xa, đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên bay người lên nóc nhà mình, nhìn về phía nơi lửa khói bốc lên, bèn hét lớn:

"Nguy hiểm! Nguy hiểm! Mau tránh xa chỗ đó, ai biết có còn nổ nữa hay không!"

Tiểu Tùng không màng đến, cứ thế lao về phía hiện trường vụ nổ. Hắn nhảy qua mấy mái nhà liên tiếp mới tới nơi phát nổ.

Chỗ đó là một viện xá, kiến trúc bên trong không nhỏ, sau vụ nổ thì cả gian nhà sụp đổ, đè sập cả tường viện bên cạnh, có hai ba chục người chưa kịp chạy thoát bị chôn dưới đống đổ nát, kẻ còn sống, người thì chết.

Mọi người dù thấy có người sống trong đó cũng không dám tới gần, lo sợ còn có hắc hỏa chưa phát nổ sẽ gây ra vụ nổ thứ hai. Tiểu Tùng vung tay xua khói mù trước mắt, chỉ thấy bảng hiệu trước cửa bị lửa thiêu cháy nghiêng lệch, trên đó viết—Vạn Kim Phường.

Hắc hỏa (thuốc nổ) là vật bị Đại Chu nghiêm cấm, chỉ có quân khố mới được phép sở hữu. Nhà thường nếu có nhu cầu sử dụng phải xin phép quan phủ, nhận lệnh bài mới được tới nơi phát hắc hỏa lĩnh lấy. Dù là nhà bán pháo hoa cũng nằm trong sự giám sát nghiêm ngặt của quan phủ.

Trong hẻm nhỏ cấm đốt pháo hoa, là quy định rõ ràng của triều đình Đại Chu, huống chi là tàng trữ hắc hỏa.

Nơi sản xuất hắc hỏa không nằm trong hoàng thành, thậm chí cách đây rất xa, còn quân khố lưu trữ hắc hỏa cũng nằm ngoài trăm dặm khỏi kinh thành.

Kinh thành là quốc đô, nơi đế vương cư ngụ, sao có thể để tồn tại loại vật nguy hiểm như thế?

Chúc Chiếu chưa từng nghĩ mình chỉ đi dạo phố cũng có thể gặp chuyện như thế, sợ đến mức nói không thành lời. Nàng nghe thấy chủ tiệm ngọc la gọi Tiểu Tùng, lại thấy hắn tiến vào sâu trong lửa, liền hoảng hốt lắp bắp:

"Tiểu… Tiểu Tùng! Quay… quay lại!"

Chúc Chiếu đập lên ngực Minh Vân Kiến, còn chưa hoàn hồn:

"Bảo hắn trở lại đi, chỗ đó nguy hiểm."

"Không sao, hắn biết chừng mực." Minh Vân Kiến áp bàn tay lên lưng nàng vỗ về mấy cái, rồi kéo nàng rời xa đám lửa. Gió cuốn theo tàn tro khiến người ta sặc mũi.

Chúc Chiếu ho vài tiếng, đến khi được kéo ra xa đủ mới thấy Tiểu Tùng từ mái ngói nhà người khác chạy về, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt, nàng mới thở phào một hơi.

Tiểu Tùng có vẻ muốn nói gì đó, Minh Vân Kiến bảo:

"Ngươi đưa vương phi về phủ trước, đợi bổn vương trở về rồi nói lại những gì ngươi thấy."

Tiểu Tùng gật đầu, chuẩn bị đưa Chúc Chiếu rời đi.

Chúc Chiếu vội nắm lấy tay áo Minh Vân Kiến, hỏi:

"Vương gia không đi sao?"

Minh Vân Kiến lắc đầu:

"Dù sự cố xảy ra ban ngày, nhưng cũng có khả năng là đêm qua Dạ Kỳ Quân tuần tra không chu đáo. Bổn vương phải ở lại xử lý, nàng về trước đi."

Chúc Chiếu lo lắng nhìn hắn, lại liếc thấy chủ tiệm trang sức đang lẩn ở một bên, liền nói:

"Ngươi để dành cho ta chiếc túi vải chuỗi ngọc trai ấy, ta vẫn muốn mua."

Chủ tiệm: "……"

Minh Vân Kiến thở dài:

"Về phủ đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!