Chương 21: Nhiệt bệnh

Mưa thu dai dẳng đến tận giờ Dậu, Chúc Chiếu nằm liệt trên giường suốt cả ngày.

Đại phu của Văn vương phủ đến bắt mạch từ sớm, sau khi khám cho Chúc Chiếu, bảo rằng nàng nhiễm phong hàn. Nhưng vì từ nhỏ thể chất yếu, thân thể không chịu nổi bệnh, dù là bệnh nhẹ cũng dễ thành trọng bệnh phát sốt.

Đại phu kê đơn thuốc, Đàn Tâm sắc thuốc, trưa cho Chúc Chiếu uống xong thì thấy nàng lại mê man ngủ tiếp, trong lòng không khỏi bất an.

Lần thứ hai Đào Chi mời đại phu đến, ông cũng có phần bó tay. Bệnh sốt thông thường, uống thuốc là khỏi, nếu uống mà không khỏi thì chỉ có cách ra mồ hôi, tự mình vượt qua. Nhưng trời đang mưa, hôm qua còn ấm, hôm nay bắt đầu chuyển tiết, gió lạnh rít không ngừng, muốn để Chúc Chiếu đổ mồ hôi e rằng không dễ.

Nếu ra mồ hôi mà không chăm sóc tốt, người vẫn ẩm mà bị gió lùa, bệnh không khỏi lại càng thêm nặng.

Đàn Tâm tiễn đại phu rồi lại vào bếp sắc thuốc tối cho Chúc Chiếu, còn Đào Chi thì ở trong phòng chăm sóc nàng.

Chúc Chiếu nằm trên giường, hầu như không rõ ngày hay đêm. Mỗi lần nàng bệnh đều như vậy. Trước kia ở nhà họ Từ, mỗi khi trời mưa chuyển mùa, nàng đều phát sốt.

Chúc Chiếu còn nhớ rõ, khi ấy, nhị phu nhân nhà họ Từ bình thường rất thân thiết cũng không đến thăm, Từ Hoàn Tình cũng bị cấm bén mảng tới, vì phong hàn dễ lây, lỡ bị nhiễm bệnh thì rắc rối.

Từ Liễu thị khi ấy miễn cưỡng mang thuốc tới cho nàng, vừa đút vừa lầu bầu bảo nàng mau khỏe, đừng cứ bệnh hoài, trông đáng sợ.

Chúc Chiếu biết, Từ Liễu thị miệng lưỡi độc địa, nhưng chỉ cần lúc nàng yếu ớt, gọi vài tiếng "di nương", thì Từ Liễu thị sẽ mềm lòng, không mắng nàng nữa, còn sẽ chăm sóc nàng.

Cảm giác hiện tại, còn khó chịu hơn đợt bệnh mùa Thanh Minh năm nay. Chúc Chiếu nghĩ, có lẽ do tối qua cởi y phục trốn sau bình phong, lặng lẽ ngắm nhìn Minh Vân Kiến. Trời đã không còn ấm, gió lùa nhè nhẹ, nàng bị lạnh, lại tắm nước nóng, tóc chưa khô đã ngủ, chăn hai lớp đổi thành một, bảo sao không bệnh.

Lòng bàn tay nắm khóa vàng đẫm mồ hôi, miệng khô đắng, vừa mở mắt đã thấy một nữ tử trẻ tuổi ngồi cạnh giường, nàng lơ mơ gọi: "Hoàn Oánh tỷ tỷ, tỷ rót giúp muội chén trà được không?"

Đào Chi thấy Chúc Chiếu dường như không nhận ra người, sợ đến hoảng hốt, lập tức chạy ra ngoài, sai phủ đinh lần thứ hai đi tìm Minh Vân Kiến, rồi quay lại rót chén trà cho nàng.

Nước ấm trôi qua cổ họng, Chúc Chiếu mới thở phào, nằm xuống lại thì trán đầy mồ hôi, toàn thân nóng rực, như bị bọc trong chăn nướng giữa lò hấp, chẳng mấy chốc là chín mềm.

Chúc Chiếu ngủ quá nhiều, không còn buồn ngủ, nhưng mắt không mở nổi, thân thể không nhúc nhích được, chỉ nhìn nữ tử đang chăm sóc mình, hỏi: "Hoàn Oánh tỷ tỷ, tỷ chẳng phải không thích màu sáng sao? Sao lại mặc váy vàng?"

Đào Chi sợ đến tay run bần bật, lên tiếng: "Nương nương, là Đào Chi đây ạ."

"Đào Chi…" Chúc Chiếu lục lọi trong đầu, mơ hồ không nhớ ra cái tên này, bèn mở miệng lẩm bẩm: "Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia…"

"Nương nương, người nói gì thế ạ?" Đào Chi có từng nghe câu này, nhưng nàng chẳng học nhiều sách, chẳng hiểu được ý nghĩa.

Chúc Chiếu toàn thân đỏ bừng, giọng khàn đặc, sau lời Đào Chi, nàng lại hỏi: "Ta đọc sai rồi sao?"

"Không… không sai đâu…" Đào Chi cũng không biết nàng đọc đúng hay không, nàng muốn gọi Đàn Tâm qua, nhưng thấy tình trạng của Chúc Chiếu hiện tại, nàng thực sự không dám rời đi.

Có người bệnh rồi vẫn không giống như bệnh, có người bệnh thì như đang trải qua sinh tử.

Minh Vân Kiến sau khi thượng triều xong liền mang lễ vật đến phủ Trung thư lệnh Mạnh đại nhân. Tối qua Chúc Chiếu cùng hắn dự tiệc mừng thọ của Chu đại nhân, khi chơi rượu lệnh, nàng vì giữ thể diện cho hắn mà lôi cả Mạnh đại nhân vào, khiến lời giễu cợt Minh Vân Kiến thành ra xúc phạm Mạnh đại nhân.

Minh Vân Kiến biết phân nặng nhẹ, mang lễ tới tạ tội, Mạnh đại nhân cũng giữ hắn ở lại dùng cơm trưa, hai người còn bàn luận vài chuyện triều chính. Khi người của Văn vương phủ tìm thấy Minh Vân Kiến, Mạnh đại nhân còn đang niềm nở giữ hắn lại dùng bữa tối.

Trong phủ Văn vương, không chỉ có Tiểu Tùng là người của Dạ Kỳ Quân.

Đào Chi không tìm được người của Dạ Kỳ Quân, chỉ có thể sai phủ đinh đi tra những nơi Minh Vân Kiến hay ghé vào ban ngày. Hai lần ra phủ sau, Dạ Kỳ Quân mới thấy lạ, liền đi tìm Tiểu Tùng, nhờ đó mới lần ra phủ Trung thư lệnh.

Nghe tin Chúc Chiếu lâm bệnh, Minh Vân Kiến sững người, hơi bất ngờ. Nhưng Tiểu Tùng không nói được, sốt ruột dùng tay vẽ loạn trong không khí, Minh Vân Kiến nhìn hắn như đang phát tác, vội dùng quạt đè tay hắn lại, nói: "Bổn vương về ngay đây."

Từ biệt Mạnh đại nhân, Minh Vân Kiến lên xe ngựa hồi phủ.

Người đánh xe bên cạnh còn có một người Dạ Kỳ Quân đi theo. Minh Vân Kiến chau mày, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Vương phi bị bệnh, Đào Chi nói… thần trí không tỉnh táo." Người của Dạ Kỳ Quân nói xong, người đang cưỡi ngựa bên cạnh – Tiểu Tùng – lập tức quay sang nhìn hắn, mặt ngây ra như gỗ.

"Bệnh gì?" Minh Vân Kiến nghe thấy hai chữ "thần trí không tỉnh táo", mày cau chặt, tay cầm quạt siết lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!