Chương 2: Ban Hôn

Mười năm trước, ngày hai mươi ba tháng hai, toàn gia Bí thư giám Chúc Thịnh ở kinh thành gặp đại nạn, sát thủ đột nhập vào phủ trong đêm, giết sạch cả nhà. Phu nhân và trưởng tử Chúc Hiểu đều không sống sót, nguyên nhân xảy ra án mạng không ai hay biết, tất cả dấu vết trong phủ cũng bị trận đại hỏa thiêu sạch.

Vụ án được giao cho Đại Lý Tự điều tra, nhưng hung thủ hành động vô cùng cẩn mật, không để lại bất kỳ dấu vết nào quanh phủ Chúc. Đại Lý Tự truy xét hồi lâu cũng không thu được kết quả gì. Sau đó, từ nhà họ Từ mới biết, Chúc Thịnh còn có một tiểu nữ – hôm xảy ra chuyện đã theo di nương rời phủ từ sớm nên may mắn sống sót.

Vì vụ án nhà họ Chúc, Đại Lý Tự đã thẩm vấn nhà họ Từ không biết bao nhiêu lần. Chủ gia Từ – Từ Đông – là võ tướng của Tử Môn quân trong kinh thành, xuất thân thô lậu, chỉ thông thạo quyền cước. Hắn lấy vợ là Từ Liễu thị – muội muội cùng cha khác mẹ với phu nhân Chúc Thịnh, song hai nhà lại không thân thiết.

Mỗi lần bị hỏi tại sao trước khi phủ Chúc gặp nạn, Từ Đông lại để thê tử mình đưa Chúc Chiếu rời đi, Từ Đông đều khăng khăng nói không biết gì.

Thực ra, ngay lần đầu bị hỏi, suýt nữa Từ Đông đã nói ra sự thật: Chúc Chiếu không phải do thê tử hắn đưa đi ban ngày, mà là nửa đêm về sáng, Từ Liễu thị khi đang trên đường trở về Lang Tây thì bị người chặn xe, giao cho một Chúc Chiếu đang hôn mê.

Từ Đông đầu óc đơn giản, nhưng Từ Liễu thị thì giảo hoạt. Nàng biết nếu họ nói thật, Đại Lý Tự tất sẽ bám riết không buông. Nếu bị truy hỏi về người giao Chúc Chiếu, có nhìn rõ mặt không, tại sao không giữ lại, sau đó có điều tra gì không… Những câu ấy, nàng không thể đối phó nổi.

Khi ấy Từ Liễu thị nói: "Phu quân nghĩ mà xem, tỷ phu là Bí thư giám, biết bao nhiêu cơ mật trong cung, lỡ như đắc tội quyền quý nào đó mới bị diệt môn, nếu chúng ta cũng bị lôi vào, chẳng có lợi gì cho đường quan lộ của chàng, thậm chí nhà họ Từ cũng sẽ gặp họa."

Tử Môn quân chẳng qua chỉ là lính gác cổng thành trong số nhiều đội quân ở kinh thành. Từ Đông vừa được phong làm tổ trưởng, ngay cả ngưỡng cửa quan trường cũng chưa bước vào, sao dám dây vào tranh đấu triều đình?

Thế nên, hắn đành nghe theo lời thê tử, bất kể Đại Lý Tự hỏi bao nhiêu lần, vẫn nói rằng hôm đó thê tử hắn vào kinh thăm trượng phu, tiện ghé Chúc phủ, thấy Chúc Chiếu đáng yêu, lại chơi thân với con hắn, được Chúc Thịnh cho phép nên đưa về Lang Tây ở vài tháng, đến tiết Thanh Minh thì đưa về lại.

Ai ngờ ngay sau khi họ đưa Chúc Chiếu đi, nhà họ Chúc liền gặp chuyện.

Sau đó, Đại Lý Tự dây dưa với nhà họ Từ suốt một năm mà không điều tra ra manh mối nào, vụ án bị xếp xó, chẳng nói là chưa phá được, cũng chẳng điều thêm người tra xét.

Mười năm – thời gian đủ để người ta quên đi đêm cuối tháng hai ấy, quên đi một ngọn lửa thiêu rụi cả phủ Bí thư giám ở kinh thành. Chỉ là sau này có người nói, năm đó thiên tai nhân họa không ngớt – bởi năm ấy, ngoại trừ vụ án nhà họ Chúc, tiên hoàng cũng băng hà.

Tiên hoàng chỉ có một hoàng tử, tuổi còn nhỏ, khi đăng cơ mới bốn tuổi, các thân vương lục đục tranh quyền đoạt thế, giành giật quyền nhiếp chính.

Lần này Chúc Chiếu theo di nương nhập kinh, cũng là để gặp một vị vương gia.

Chỉ là vị vương gia này khác hẳn với những thân vương khác. Tiên hoàng có bốn đệ, ba người đã phong thân vương, chỉ riêng vị này không được phong, thậm chí từ sau chuyện xảy ra mười năm trước, còn bị hoàng đế mới lạnh nhạt, trở thành người bị lãng quên trong số các vương gia.

Không có quyền, tiền cũng chẳng dư, phủ đệ ít người, ngày thường chỉ biết tiêu khiển nhàn nhã.

Hắn là Văn Vương – Minh Vân Kiến.

Nửa tháng trước, thánh chỉ đột ngột giáng xuống phủ họ Từ ở Lang Tây, Từ Liễu thị quỳ rạp trước cửa phủ, vẻ mặt đầy kinh ngạc hoang mang. Mãi tới khi nội giám truyền chỉ rời đi, nàng vẫn còn ngẩn người, quỳ gối chưa đứng dậy.

Nội giám thấy nàng còn quỳ, bật cười: "Từ phu nhân, mau tiếp chỉ đứng dậy đi."

Từ Liễu thị ngơ ngác tiếp chỉ, tay run run cầm chặt cuộn lụa vàng, không dám tin hỏi: "Công công… thật sao? Thánh chỉ thật sự là ban hôn? Gả con gái tỷ tỷ ta, tức là… tức là Chúc Chiếu, cho Văn Vương sao?!"

"Bọn nô tài đích thân tới đây, còn có thể giả sao?" Nội giám từng truyền nhiều thánh chỉ, chưa bao giờ thấy gia đình hàn môn nào có thể gả nữ nhi cho vương gia kinh thành, liền nói: "Từ phu nhân nhớ rõ ngày cưới ghi trong chỉ, sớm thu xếp vào kinh đi. Văn Vương tuy đã hai mươi sáu tuổi, nhưng phủ không có trắc thất, Chúc tiểu thư vào phủ chính là Văn Vương phi, chớ sơ suất."

Nội giám nói vậy là vì lúc rời kiệu đã thấy Từ Liễu thị sai Chúc Chiếu ra ngoài mua đồ, dặn dò đủ điều, còn nữ nhi ruột của nàng thì ngồi trong sân chải tóc, đùa nghịch trâm ngọc.

Thánh chỉ để lại, nội giám chờ thêm cũng chẳng thấy Từ Liễu thị vui mừng hay có chút thành ý, bèn phất tay áo rời đi.

Vài hôm sau, Chúc Chiếu mang đồ về, mới nghe di nương nói sẽ đưa nàng vào kinh.

Trước giờ Từ Liễu thị vào kinh thăm Từ Đông chưa từng dẫn nàng theo, lần này lại dẫn, Chúc Chiếu nghi ngờ. Trước lúc xuất phát, Từ Liễu thị mới nói, trong kinh có thánh chỉ gả nàng cho Văn Vương, đây là mệnh vua không thể khước từ. Mấy hôm trước không tiết lộ là vì phải hỏi kỹ Từ Đông, thư hồi đáp của hắn cũng đã định rõ – phải là Chúc Chiếu gả đi.

Xe ngựa đi bảy ngày, cuối cùng cũng đến gần kinh thành.

Ngay lúc xe gần tới nơi, Chúc Chiếu mới mơ thấy giấc mộng kia.

Có lẽ vì đến giờ nàng vẫn chưa kịp thích nghi với thánh chỉ, nên mới mơ lại những ký ức mơ hồ thời thơ ấu. Nay gió hè thổi qua, nàng đã gần như quên đi trong mộng có cơn mưa lớn, quên đi sau khi được cứu ra khỏi Chúc phủ, liệu có thật từng thấy Văn Vương dưới tán ô ấy, hay là lớp áo khoác từng mang hơi ấm của hắn.

Có lẽ tất cả chỉ là ký ức hư ảo của tuổi thơ, không phải thực.

Như lời lão Dương đánh xe – khi mặt trời sắp lặn phía tây, xe ngựa đã đến cổng thành kinh đô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!