Minh Vân Kiến vẫn chưa rời tay khỏi chiếc quạt bạc, Chúc Chiếu chỉ cần nhìn vào đôi mắt cong cong kia liền biết hắn tất đang cười nhạo cách ăn mặc không hợp tuổi của nàng.
Cũng tại nàng quá coi trọng tiệc mừng thọ của Chu đại phu hôm nay, nên mới có chút khéo quá hóa vụng. May mà trước khi ra cửa, Chúc Chiếu cũng đã soi qua gương đồng, tuy có phần chững chạc hơn nhưng không đến nỗi khó coi, bởi thế không mất công trang điểm lại, tránh làm lỡ việc, để Minh Vân Kiến đến trễ lại thành đề tài cho người khác bàn tán.
Phủ của Chu đại phu không phải là Phong Dịch Quận vương phủ.
Sau khi Chu Liên được phong làm Phong Dịch Quận vương thì đã dời khỏi Chu gia, lập phủ riêng.
Nói đến thì, phủ Phong Dịch Quận vương cũng không xa so với nhà cũ của Chúc gia, trong trí nhớ của Chúc Chiếu, kỳ thực cũng từng có vài lần gặp mặt Chu Liên.
Chúc Hiểu từng đồng hành cùng Chu Liên vài lượt, Chu Liên cũng từng đến Chúc phủ hai lần, một là mượn sách, hai là xin họa. Chúc Chiếu nhớ lần thứ hai hắn tới, nàng đang ngồi trong thư phòng của huynh trưởng, dựa trên án thư học thuộc, khi ấy Chu Liên trêu nàng, hỏi một bài thơ trong sách, nàng thuộc làu, hắn liền véo má nàng, nói với Chúc Hiểu: "Muội muội nhà huynh thật lanh lợi."
Chúc Hiểu khi ấy vừa tìm thấy bức tranh, đưa cho Chu Liên rồi cười: "Chỉ là trông lanh lợi thôi, thật ra thì ngốc lắm, một viên kẹo là dụ đi được."
Chu Liên nói: "Vậy để ta thử mang kẹo xem sao."
Chúc Hiểu bèn quay sang dặn Chúc Chiếu: "Sau này người này cho muội kẹo, tuyệt đối không được nhận đấy."
Chúc Chiếu từ nhỏ đã nghe lời Chúc Hiểu, vậy nên sau này vào cung chơi cùng Minh Tử Thu, cũng từng gặp Chu Liên hai lần, khi đó Chu Liên quả thực có mang kẹo theo, cả một nắm kẹo gói trong giấy nhỏ nằm trong tay hắn, Minh Tử Thu cầm đầy hai tay mà còn không xuể, riêng Chúc Chiếu thì không nhận lấy một viên.
Những ký ức ấy tuy xa, nhưng phần lớn vẫn còn rõ ràng.
Phủ Chu đại phu ở phía tây Kinh đô, e rằng vì là ngày mừng thọ nên con phố nhỏ trước phủ bị xe ngựa và kiệu chặn cứng. Không ít gia nhân Chu phủ ra đầu phố điều tiết, hễ vị đại nhân nào tới, liền có người đứng trước cửa xướng danh, rồi có người khác dẫn vào.
Vừa đến đầu phố, xe ngựa của Minh Vân Kiến đã phải xếp hàng nhích từng chút.
Càng gần phủ Chu, Chúc Chiếu lại càng hồi hộp, không ngừng nhắc nhở bản thân rằng hôm nay là lần đầu nàng lấy thân phận Văn vương phi mà ra mắt trước bao quan viên trong triều, còn có cả các phu nhân quan lại. Dẫu nàng không đẹp bằng người khác, chí ít cũng không thể kém cỏi về khí độ.
Minh Vân Kiến trong triều vốn không được coi trọng.
Hắn không quyền không thế, cũng chẳng khiến ai kiêng dè, chỉ là mang danh vương gia, nhờ tiểu hoàng đế tín nhiệm mà thỉnh thoảng mới được giao chút việc lặt vặt. Các quan lớn trong triều thực ra chẳng mấy ai để hắn vào mắt.
So ra, chỉ có Tán Thân vương và Hiền Thân vương là có phần thân thiết với Minh Vân Kiến, cũng bởi hắn chẳng tranh đoạt gì với họ.
Dù ngoài mặt gọi hắn một tiếng vương gia, nhưng thực chất xem thường hắn là điều dễ thấy. Trải qua một phen vào sinh ra tử, Chúc Chiếu cũng hiểu, giữa chốn quyền thế, giữ được bình an đã là không dễ. Nay, nàng chỉ có thể cố gắng giữ cho thể diện của Minh Vân Kiến không bị bôi xấu, chỉ vậy mà thôi.
Xe ngựa đến trước phủ Chu, gia nhân Chu phủ vốn đã quen việc, liếc mắt liền nhận ra đây là xe của Văn vương phủ, liền lớn tiếng xướng: "Văn vương đến! Văn vương phi đến!"
Một tiếng xướng ấy khiến các quan đang chuẩn bị vào phủ đều khựng lại, quay đầu nhìn.
Mười ngày trước, Chu phủ mới gửi thiệp mời Minh Vân Kiến đến dự thọ yến lục thập của Chu đại phu, nhưng ai trong triều mà chẳng biết Chu gia và Văn vương phủ vốn bất hòa. Lời mời này, thực ra là phép thử, xem hắn có dám tới hay không. Nếu thực sự bước vào phủ Chu, e rằng sau đó còn bao nhiêu khó xử đang chờ.
Mấy năm gần đây, Văn vương quá đỗi lặng tiếng rồi.
Minh Vân Kiến vừa xuống xe, thấy Tiểu Tùng đứng một bên ôm lễ hộp, cúi đầu không dám ngẩng lên, liền biết trong xe lại chẳng chuẩn bị ghế bước xuống. Khi Chúc Chiếu bước ra, hắn liền đưa tay, chờ nàng đặt tay lên vai, rồi nhẹ nhàng bế nàng xuống, sau đó nói với Tiểu Tùng: "Lần sau không mang theo, phải phạt."
Tiểu Tùng nghiêm túc gật đầu, chuyện lần sau để lần sau tính.
"Văn vương điện hạ!" Có người thấy Minh Vân Kiến liền bước lên chào.
Minh Vân Kiến nhìn sang, cằm cũng không gật, chỉ nhẹ "ừ" một tiếng, rồi bảo Tiểu Tùng đưa lễ hộp cho gia nhân Chu phủ thu nhận ngoài cửa, sau đó nghiêng đầu, dịu giọng nói với Chúc Chiếu: "Người vừa rồi là Thiếu khanh Quang Lộc Tự, Trạch Hòa, ham rượu mê sắc, không có phẩm hạnh, sau này gặp không cần để ý."
Chúc Chiếu gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Trạch Hòa. Mặt hắn tròn trịa, nhiều nếp nhăn, chắc do Quang Lộc Tự phụ trách chuyện ẩm thực, bụng hắn cũng tròn căng, khi nói chuyện với người khác thì mặt lúc nào cũng nở nụ cười nịnh nọt, trông chẳng phải người tốt lành gì.
Sau khi vào phủ, tuy có không ít người đến chào Minh Vân Kiến, nhưng Chúc Chiếu nhận ra, thật tâm không nhiều, đa phần là vì thể diện và danh vương gia mà đến. Cũng có một vài quan lớn, đứng xa xa trò chuyện, giả như không thấy hắn.
Mỗi khi có người đến chào, Minh Vân Kiến đều giới thiệu cho Chúc Chiếu biết. Khi hai người đã vào bàn, ngồi vào chỗ trên, lần này hắn chủ động giới thiệu từng người một.
Nhung Thân vương chưa tới, nhưng có phái trưởng tử Minh Triển đến. Minh Triển lớn hơn Chúc Chiếu vài tuổi, hiện đã có vợ, chỉ là chưa có con, hôm nay chỉ mình hắn đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!