Chương 15: Học thuộc

Trong tay Chúc Chiếu lúc này là quyển thứ ba của sổ ghi chép kho phủ, do Cổ Khiêm đưa nàng. Trong kho của vương phủ có những gì, đặt ở bên nào của kệ nào, tầng thứ mấy, ai tặng hay ai mua, giá trị bao nhiêu lượng bạc, nàng đều phải nhớ rõ ràng.

Minh Vân Kiến dẫu sao cũng là người trong quan trường, chuyện tặng lễ cho đồng liêu là điều không thể tránh. Tỉ như tiệc mừng thọ ngày mai của Chu đại phu, có lẽ chỉ cần Nhung Thân vương đến dự đã xem như nể mặt, nhưng Minh Vân Kiến sẽ không thể đi tay không.

Mà quà Minh Vân Kiến mang, không thể là đồ người khác tặng hắn.

Trong kho có rất nhiều vật phẩm đều là do quan lại khác dâng lên Văn Vương nhân các dịp lễ tết. Nếu từ tay một người đưa đến phủ Văn Vương, rồi lại từ phủ Văn Vương chuyển đến tay người khác, ba người đều có mặt thì thật khó xử.

Chúc Chiếu ghi chép lại những điều này cũng là để phân rõ cái gì hữu dụng, cái gì vô dụng, cái gì có thể đem tặng, cái gì không thể động đến.

Khi Minh Vân Kiến đi tới bên đình, Chúc Chiếu đang nhai gì đó, đôi mắt tròn khép hờ, giữa hai mày khẽ nhíu lại. Sau đó nàng lấy một miếng trong chén trước đầu gối bỏ vào miệng, tiếp tục ăn.

Minh Vân Kiến liếc mắt nhìn vào ngọc bát, đó là sữa hạnh nhân khô — từ sữa bò làm thành, trước khi phơi khô hoàn toàn thì bỏ lát hạnh nhân vào, rồi đổ vào khuôn, đến khi hoàn toàn khô cứng lại thì thành từng miếng giòn, vừa thơm ngậy mùi sữa, lại ngọt thanh vị hạnh nhân.

Thứ này chính là món quà dỗ trẻ con trong các gia đình khá giả.

Chúc Chiếu ăn sữa hạnh nhân khô, khoé miệng dính chút sữa tan, mãi đến khi thuộc xong một đoạn mới mở mắt, liếc thấy Minh Vân Kiến chẳng biết đã đứng ngoài đình từ lúc nào, Chúc Chiếu giật nảy mình, ngọc bát suýt nữa rơi mất. Nàng chẳng màng nhẹ tay, trước hết bảo vệ món ăn, quyển ghi chép kho bị hất sang bên.

Minh Vân Kiến đi tới bên nàng, nhặt quyển sổ lên đặt lên bàn đá, rồi tiện tay lấy một miếng sữa hạnh nhân khô trong bát cho vào miệng, quả nhiên — quá ngọt ngấy, hắn không thích.

Chúc Chiếu ngẩn người nhìn hắn, đến khi Minh Vân Kiến ngồi xuống đối diện nàng, nàng mới đứng dậy hành lễ: "Vương gia đã hồi phủ."

"Ngồi đi." Minh Vân Kiến hơi nhướng cằm, tiện tay rút một quyển sổ trong đống sổ ghi chép rải rác trên bàn, đúng lúc là một quyển ghi chép kho, lật xem một trang rồi hỏi: "Bình ngọc Thanh Long Bạch Phụng là ai tặng?"

Chúc Chiếu ngẩn ra, rồi phản ứng được rằng Minh Vân Kiến đang khảo nghiệm mình, đáp án gần như không cần suy nghĩ, liền mở miệng nói: "Năm Nguyên Triệu thứ sáu, lễ Thượng Nguyên, đại nhân Phùng Chung Chính, chức điển tịch Hàn Lâm viện tặng, một đôi bình ngọc Thanh Long Bạch Phụng, định giá chín trăm tám mươi ba lượng bạc, đặt tại giá B kho phía nam, ba hàng bên phải, tầng bốn."

Minh Vân Kiến hơi siết chặt tay cầm quyển sách, lật thêm hai trang, lại hỏi một món: "Bình phong ngọc Bách Tước Triều Phụng của Hòa Điền."

Chỉ trong một hơi thở, Chúc Chiếu liền đáp: "Năm Nguyên Triệu thứ bảy, lễ Đoan Ngọ, đại nhân Lương Do của Thiếu Phủ Giám tặng, bình phong ngọc Bách Tước Triều Phụng của Hòa Điền, định giá sáu trăm lượng bạc, đặt tại giá A kho phía đông, bốn hàng bên phải, tầng bảy."

Minh Vân Kiến đổi sang một quyển khác, là sổ ghi chép chi tiêu trong phủ. Chỉ cần báo ra ngày, số bạc tiêu trong ngày đó, chỉ cần có ghi chép, Chúc Chiếu đều nhớ không sai một chữ.

Minh Vân Kiến chỉ khảo một lúc đã gập sách lại. Lúc nhìn lại Chúc Chiếu, ánh mắt hắn đã thêm vài phần dò xét.

Chúc Chiếu vẫn còn miếng sữa hạnh nhân chưa nuốt hết trong miệng, quá mức căng thẳng khiến nàng liế. m môi, hỏi Minh Vân Kiến: "Thần thiếp… học thuộc chậm sao ạ?"

"Nàng học các sách khác cũng như thế?" Minh Vân Kiến hỏi.

Chúc Chiếu ngập ngừng một chút, rồi đáp: "Khi còn nhỏ, huynh trưởng từng dạy thiếp đọc vài quyển sách, có chỗ không hiểu thì thiếp cứ học thuộc thôi. Học thuộc đối với thiếp mà nói… không quá khó."

Minh Vân Kiến nhướng mày, rồi bất chợt mỉm cười.

Đây nào phải là "không quá khó", phải nói là "quá dễ dàng" mới đúng.

Sổ chi tiêu có bảy quyển, ghi chép kho có sáu quyển, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nàng đã học thuộc đến quyển thứ sáu của sổ chi tiêu, quyển thứ ba của ghi chép kho, mà bất kể đã thuộc đều nhớ rõ mồn một.

Minh Vân Kiến còn cố tình chọn một quyển giữa chừng, chính là đoạn nàng học vào chiều qua — theo lý mà nói ký ức lúc ấy hẳn là mờ nhất, vậy mà nàng vẫn nhớ.

Dựa theo câu trả lời của Chúc Chiếu, nàng không chỉ mẫn cảm với con số, trí nhớ cũng vượt trội. Lúc trước nàng nói trí nhớ mình tạm được, chẳng những không khoác lác, mà là quá khiêm nhường.

"Gác sách sang một bên đã." Minh Vân Kiến nói, Chúc Chiếu liền đem tất cả sách chất gọn sang bên, ngay cả ngọc bát cũng để xuống bàn, không động vào sữa hạnh nhân khô nữa.

Minh Vân Kiến nói: "Tiểu Trường Ninh, bổn vương muốn chơi với nàng một trò."

Chúc Chiếu gật đầu, Minh Vân Kiến khẽ rung cây quạt bạc trong tay: "Trên quạt này có vẽ trúc, bổn vương cầm đã hơn nửa năm, chưa từng để tâm đến trên đó có bao nhiêu phiến lá trúc. Lát nữa bổn vương sẽ mở quạt, đếm thầm đến ba mươi mốt, nàng dùng bút mực trước mặt vẽ lại hình ảnh trên quạt, có làm được chăng?"

Chúc Chiếu nghe vậy liền lắc đầu: "Vương gia, thiếp không biết vẽ tranh."

"Không biết vẽ?" Minh Vân Kiến nhướng mày: "Nàng cứ vẽ đi đã, đẹp hay không thì để sau hãy bàn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!