Chương 14: Quy Ninh

Chúc Chiếu vội mở miệng:

"Tiểu Tùng! Đó là muội muội ta, đừng dọa nó."

Tiểu Tùng nghe lời, lập tức buông tay. Từ Hoàn Tình vốn bị hắn nhấc ngang người bằng đai lưng, giờ đột ngột thả ra suýt nữa thì ngã sấp xuống, may mà Chúc Chiếu kịp đỡ lấy.

Từ Đông dẫn hai vị phu nhân ra nghênh đón, đây là lần *****ên họ gặp Văn vương.

Ngày Chúc Chiếu và Minh Vân Kiến thành hôn, Từ Đông, Từ Liễu thị cùng Từ Nhị phu nhân bận rộn với tiệc rượu trong nhà, chỉ có Từ Hoàn Oánh theo Chúc Chiếu đến phủ Văn vương, đưa nàng tận tay vào phủ rồi bị mời qua sảnh bên dùng cơm, chưa từng gặp mặt Minh Vân Kiến.

Hôm nay, Từ Hoàn Oánh cũng không có mặt.

Minh Vân Kiến khí chất hơn người, không cần giới thiệu, chỉ đứng đó cũng khiến người ta chú ý. Từ Đông trên mặt treo nụ cười lấy lòng, đến cả Từ Liễu thị cũng tỏ ra hòa nhã đôi phần.

Cả nhà vội vàng mời Minh Vân Kiến và Chúc Chiếu vào đại sảnh. Nói là đại sảnh, kỳ thực còn chẳng rộng bằng sảnh ăn nhỏ của hạ nhân phủ Văn vương. Nhưng Từ Đông chỉ là đội mục Tử Môn Quân, chưa tới chức đội trưởng, chỉ có vài người dưới quyền, mà tìm được một căn nhà ở ngoại thành kinh đô thế này cũng đã là điều không dễ.

Từ Đông sống ở kinh đã mấy chục năm, biết cách nói chuyện ứng xử, hắn là di phụ của Chúc Chiếu, nếu Văn vương nể mặt, cũng phải theo Chúc Chiếu gọi hắn một tiếng di phụ.

Minh Vân Kiến từ khi bước vào Từ gia không hề tỏ vẻ cao ngạo. Chúc Chiếu kéo Từ Liễu thị và Từ Nhị phu nhân sang một bên, lần lượt dâng lên các lễ vật chuẩn bị từ trước. Thỉnh thoảng nàng lại liếc nhìn về phía Minh Vân Kiến, thấy Từ Đông và hắn chuyện trò khá hòa hợp, biết ngay là Minh Vân Kiến đã thuận theo lời nói của Từ Đông, nể mặt nàng mà giữ hòa khí.

Chúc Chiếu đưa vòng tay cho Từ Hoàn Tình, Từ Hoàn Tình vui vẻ không thôi, liên tục khen thích. Sau đó nàng lại đưa cho Từ Đàm một con dao găm chưa mài lưỡi, Từ Đàm cười ha hả nhận lấy, hỏi:

"Thanh đao này chuôi có gắn đá quý thật không? Có thể gỡ ra đem bán lấy tiền không?"

Chúc Chiếu hơi khựng lại, đáp:

"Ta không rành chuyện đó, nếu ca ca thấy đáng giá, thì mang đi tiệm cầm đồ hỏi thử cũng được."

"Ăn nói linh tinh gì vậy? Vật vương gia tặng mà cũng dám mang đi bán?" Từ Liễu thị thấy Chúc Chiếu thật lòng chọn lễ vật cho người nhà, vẻ mặt hiếm khi hòa nhã, cũng mỉm cười vài phần, hôm nay xem như chuyện tốt đến liên tiếp.

Từ Nhị phu nhân nói:

"Hôm nay Đàm nhi có bộ y phục Tử Môn Quân, sau này sẽ theo cha làm việc. Trường Ninh tặng binh khí thật đúng lúc, chỉ là dao găm thì nhỏ, không bằng trường kiếm khí thế."

Từ Liễu thị nghe vậy, nụ cười khựng lại một chút, còn Từ Đàm thì chẳng bận tâm, nói:

"Binh khí quý ở chỗ tinh xảo, không phải ở lớn nhỏ. Ta thấy dao này rất vừa tay, thanh kiếm của cha quá nặng, khó cầm."

Từ Đàm nói vậy, không khí hòa hoãn trở lại. Chúc Chiếu lại lấy chiếc vòng tay chuẩn bị cho Từ Hoàn Oánh ra, đưa cho Từ Liễu thị, hỏi:

"Hôm nay sao Hoàn Oánh tỷ không có mặt?"

Từ Nhị phu nhân đáp:

"Hôm qua ra ngoài mua son phấn, ngang qua thi xã thấy bài thơ lần trước để lại bị người khác chê, đêm qua về bứt rứt khó ngủ, sáng nay lại chạy tới đó, định làm thêm một bài. Ta đoán chắc người kia là công tử nào đó, không thì con bé sao lại nhất định phải đấu cho bằng được? Nó từ nhỏ đã chẳng chịu thua ai, đặc biệt là những nam tử nhỉnh hơn nó một chút."

Từ Liễu thị liếc Từ Nhị phu nhân một cái, nàng ta mới chịu dừng lời đùa, kéo Từ Hoàn Tình ra một bên mắng:

"Làm bẩn cả xiêm y rồi còn chơi!"

Chúc Chiếu đưa chiếc vòng cho Từ Liễu thị:

"Lễ của Hoàn Oánh tỷ, con gửi lại cho di nương."

Từ Liễu thị nhàn nhạt "ừ" một tiếng, không tỏ vẻ vui mừng.

Theo lẽ, hôm nay Từ gia nên giữ Minh Vân Kiến và Chúc Chiếu lại dùng bữa, nhưng họ nào ngờ Minh Vân Kiến sẽ đích thân đi cùng, chỉ nghĩ Chúc Chiếu về một mình, nên đồ ăn sáng mua cũng giản đơn, không đủ đãi khách.

Từ Đông đề nghị vào nội thành ăn tại tửu lâu, nói sẽ bao toàn bộ chi phí, Minh Vân Kiến viện cớ có việc từ chối. Cả hai chỉ ở Từ gia chưa đầy nửa canh giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!