Chương 134: Hồi Kết [Hết]

Minh Vân Kiến từ bên ngoài vội vã trở về, bước qua ngưỡng cửa suýt vấp ngã, bên cạnh Cổ Khiêm vội đỡ lấy hắn, trên mặt không giấu nổi nụ cười.

Cổ Khiêm lớn tuổi hơn Minh Vân Kiến, theo hầu hắn từ lúc xuất cung lập phủ, có thể nói là một trong những người hiểu hắn nhất. Nhưng dáng vẻ cuống cuồng như bây giờ của Minh Vân Kiến, ông chưa từng thấy qua.

Một đời toan tính mưu lược, chỉ duy trong chuyện tình cảm là khó đoán định. Có lẽ chính hắn cũng không ngờ mình lại có một đứa con.

Kỳ thực Minh Vân Kiến chẳng để tâm chuyện có con hay không. Chúc Chiếu sức khỏe yếu từ nhỏ, vốn không phải dạng phụ nữ dễ mang thai. Hắn từng chuẩn bị tâm lý rằng cả đời này không có con cũng chẳng sao, chỉ cần hai người được ở bên nhau, vui vẻ sống qua ngày, cho dù đến già không có ai phụng dưỡng cũng không cảm thấy cô đơn.

Nhưng có con lại là một điều bất ngờ đầy hạnh phúc.

Chúc Chiếu đoán được sau khi Tiểu Tùng báo tin, Minh Vân Kiến sẽ gấp gáp quay về. Nhưng nàng không ngờ còn chưa ăn xong bữa trưa thì hắn đã lao về đến nơi, bước chân vội vã đến nỗi chỉ cần ngồi trong thư phòng cũng thấy rõ bóng dáng vội vàng của hắn ngoài sân.

Lúc Minh Vân Kiến bước vào thư phòng, Chúc Chiếu đang cầm bát mì. Cơm không ăn nổi nhưng mì thanh đạm thì có thể dùng một chút, nên nàng chậm rãi ăn hết một bát mì trứng.

Thấy Minh Vân Kiến, nàng hơi ngẩn ra rồi khẽ mỉm cười hỏi: "Sao chàng về nhanh thế?"

Dù biết rõ là cố ý hỏi, nhưng Chúc Chiếu vẫn bất ngờ khi thấy mặt hắn ửng đỏ — điều xưa nay chưa từng có. Hắn là người lớn lên trong cung, từ nhỏ đã học cách che giấu cảm xúc, vậy mà lúc này lại luống cuống đến mức bối rối trước mặt nàng. Sau một nụ cười nhẹ và một tiếng thở dài, hắn bước đến, nắm lấy tay nàng, định bắt mạch.

Ngoài cửa, Cổ Khiêm và Tiểu Tùng đều mỉm cười, ánh mắt hai người đó Chúc Chiếu nhìn là hiểu ngay. Chưa bao giờ thấy Minh Vân Kiến lo lắng hay kích động đến vậy. E rằng kể cả khi bị Chu Liên áp giải ra pháp trường lúc trước, hắn cũng chưa từng run tay như bây giờ.

Chúc Chiếu ngoan ngoãn đưa tay cho hắn. Minh Vân Kiến vốn không biết bắt mạch, nhưng lại biết người mang thai sẽ có mạch tượng khác thường, mạnh hơn người thường một đường. Hắn tự cảm nhận nhịp đập của chính mình, rồi so với Chúc Chiếu, qua lại mấy lần, cuối cùng cũng nhận ra sự khác biệt.

Mạch nàng dường như nhanh hơn hắn, nhưng nếu cảm nhận kỹ, thì thực chất là hai luồng mạch đập lồng vào nhau, khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn bình thường.

Dù không chắc mình đoán đúng hay không, nhưng lời đại phu nói chắc chắn không sai.

"Chàng còn định nắm tay thiếp đến bao giờ? Không buông ra là mì nở hết đấy." Chúc Chiếu nhìn hắn, nửa như trêu chọc, nửa như vui mừng.

Minh Vân Kiến từ từ buông tay, ánh mắt giao nhau với nàng, khẽ nói: "Ta nghe Tiểu Tùng nói nàng mang thai, lời còn chưa dứt đã chạy ngay về. Trên đường chỉ nghĩ, ta về gặp nàng xác nhận mọi chuyện rồi sẽ quay lại xử lý việc. Nhưng khi nhìn thấy nàng, ta lại chẳng muốn đi nữa. Trong đầu ta giờ toàn là chuyện của nàng, đến chuyện Võ Phụng nói về bọn hải tặc cũng quên sạch rồi, đúng là…"

Chúc Chiếu mở to mắt nhìn hắn, câu nói ấy dường như là lời chân tình chưa từng thấy từ hắn. Nhưng Minh Vân Kiến lại nói nhanh quá, cuối cùng dừng lại kết một câu: "Đúng là thất thố."

Thất thố, và cả thất kiểm.

Có lẽ rất nhiều hạ nhân ở cổng phủ đã trông thấy cảnh hắn suýt ngã, sau này thể nào cũng bị đồn ra. Hai nha hoàn đứng sau lưng Chúc Chiếu đã không nhịn được mà che miệng cười thầm.

Minh Vân Kiến thực sự đang rất vui, đến nỗi bị chê cười cũng không để tâm. Nhịp tim vẫn chưa ổn định, hơi thở rối loạn, vừa muốn nắm tay nàng, lại vừa muốn giục nàng ăn thêm một chút.

Chúc Chiếu mím môi cười khẽ: "Thiếp không sao. Đợi ăn xong rồi sẽ về phòng nghỉ ngơi. Nếu bên ngoài còn việc thì chàng cứ đi làm, đứa bé đâu chạy được, thiếp cũng vẫn ở trong phủ chờ chàng."

Lời nàng nói vừa dịu dàng lại ngọt ngào khiến lòng Minh Vân Kiến càng thêm mềm nhũn.

"Hải tặc thì giao cho Võ Phụng đi. Ta cũng chưa từng đánh hải tặc, chẳng hiểu tình hình trên biển, đến đó cũng chỉ nghe người ta báo cáo. Võ Phụng sẽ xử lý ổn thỏa. Nếu thật sự xảy ra tổn thất, cũng chẳng đáng là bao." Hắn nói, rồi gắp một miếng cá áp chảo bỏ vào bát nàng: "Hôm nay ta chẳng muốn đi đâu hết, chỉ muốn ở nhà với nàng."

Minh Vân Kiến tự biết, giờ có đi thì tâm trí cũng chẳng ở đó, giải quyết được chuyện gì cơ chứ?

Hồi nãy khi Tiểu Tùng báo tin, Minh Vân Kiến chẳng hiểu gì, còn tưởng Tiểu Tùng bị đau bụng. Phải nhờ A Yến và Võ Phụng phiên dịch mới biết Tiểu Tùng đang báo tin: "Phu nhân có tin vui!"

Từ lúc ấy, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, những gì nói lúc trước đều quên sạch, câu sau cũng không tiếp nổi, chỉ để lại một câu: "Mọi người cứ tiếp tục, ta về một lát."

Lúc nói câu ấy, tay hắn còn cầm bản danh sách thủy thủ đoàn đi chuyến biển lần này, ra cửa thì bị Võ Phụng gọi giật lại.

Việc mất mặt trước hạ nhân hôm nay, Minh Vân Kiến đã gây ra không ít. Nhưng hắn cũng chẳng quan tâm thêm nữa.

Từ khi rời khỏi kinh thành, hắn đã nghĩ đến một cuộc sống bình dị. Có tiền tốt, không có cũng chẳng sao. Làm ăn có lớn hay không không còn quan trọng. Điều quan trọng nhất, sớm đã được hắn thổ lộ trên thuyền, chính là —

Hắn để tâm Chúc Chiếu. Hắn để tâm người trước mắt này.

Chúc Chiếu mỉm cười: "Thiếp nghe người trong phủ nói, chuyến làm ăn này của chàng không nhỏ. Nếu không, cũng đã chẳng bận rộn mấy ngày liền như vậy. Giờ chàng buông bỏ hết, chẳng phải hơi… thiếu trách nhiệm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!