Từ khi đến Thương châu, lúc đầu Chúc Chiếu không cảm thấy điều gì khác thường. Nhưng mấy ngày sau, nàng dần nhận ra thân thể có chỗ không ổn, dường như bị chứng thủy thổ bất phục, ăn uống cũng chẳng thấy ngon miệng.
Vừa đến Thương châu, Minh Vân Kiến bận rộn xử lý chuyện của Vân gia. Cổ Khiêm cũng thuận theo ý hắn, từng bước giao sổ sách của các cửa tiệm cho Chúc Chiếu trông nom. Vì vậy ban ngày khi Minh Vân Kiến đến bến tàu xem thuyền, đến kho trà kiểm hàng, Chúc Chiếu cũng có việc để làm, không có thời gian nhớ nhung.
Sau một đợt bận rộn, Minh Vân Kiến liền đưa Chúc Chiếu đến tửu lâu nổi tiếng Thương châu thưởng thức món hải sản đặc trưng, phần nhiều là hấp giữ nguyên vị thanh đạm. Vị đó hợp khẩu Minh Vân Kiến, vốn không thích ăn quá ngọt hay quá mặn, còn Chúc Chiếu thì chỉ cảm thấy tạm được. Nhưng thấy hắn vui vẻ, nàng cũng mỉm cười phụ họa mấy câu khen ngon.
Ngoài việc đưa nàng đi ăn, Minh Vân Kiến còn đặc biệt chọn một chiếc thuyền đưa Chúc Chiếu ra biển, không đi xa, chỉ ghé qua một hòn đảo nhỏ gần đó, nghỉ lại một đêm, ngắm hoàng hôn và bình minh trên biển, rồi ngày hôm sau trở về.
Không rõ có phải do mấy ngày liền ăn hải sản không hợp khẩu hay không, sau chuyến đi về Vân phủ, Chúc Chiếu bắt đầu thấy chán ăn.
Ban đầu cũng không rõ ràng lắm, chỉ là ăn uống ít hơn, có thể do đã vào đông, thời tiết se lạnh, cơm canh để trên bàn nhanh nguội, hoặc do chứng thủy thổ bất phục đến trễ. Một ngày ba bữa trở thành hai, buổi tối chỉ ăn một ít bánh trái ngọt, còn lại đều bỏ.
Lại qua vài hôm nữa, khẩu vị nàng càng kém, vị giác nhạy bén hơn hẳn, chỉ cần trong món ăn có chút dầu mỡ nặng là đã thấy buồn nôn.
Những lần đầu Chúc Chiếu nôn khan, Minh Vân Kiến không có mặt. Hai tiểu nha hoàn lo lắng vô cùng, nhưng nàng lại không cảm thấy thân thể có gì khác thường. Ngược lại uống canh nóng nhiều, nàng cho rằng mình chỉ là khẩu vị thay đổi cộng thêm không hợp nước, liền dặn hai nha hoàn không được nói cho Minh Vân Kiến biết.
Cho đến một hôm, đầu bếp trong phủ nấu món trứng hấp nàng thích, nhưng để hơi nguội. Chúc Chiếu vừa ngửi thấy mùi dầu mè bên trên liền vội vàng lấy tay bịt miệng chạy ra ngoài nôn. Minh Vân Kiến đang ngồi bên bàn cơm thấy thế thì sững người, vội vàng chạy lại đỡ nàng: "Sao vậy?"
Chúc Chiếu nôn khan mấy lần mà chẳng nôn ra gì, chỉ lắc đầu nói: "Không sao đâu, dạo này vẫn thế, ăn uống chẳng thấy ngon miệng. Có lẽ do ăn nhiều cá tôm quá."
Minh Vân Kiến chau mày: "Nếu nàng không thích ăn thì đừng cố theo ta ăn làm gì. Khi ấy ăn chẳng bao nhiêu, về phủ lại chẳng nuốt nổi. Trời lạnh rồi, lẽ ra là lúc nên ăn uống bồi bổ, mà ta thấy nàng lại có vẻ gầy đi. Tốt nhất vẫn nên gọi đại phu đến xem qua."
Chúc Chiếu vốn muốn từ chối.
Dù sao trước lúc đi, đại phu Lâm đã để lại không ít thuốc, mới uống hết đợt trước, giờ lại gọi đại phu, chỉ sợ trong miệng lại đắng ngắt. Mà ở Thương châu chẳng có kẹo hồ lô, chỉ có vài món ô mai bánh ngọt dễ bảo quản mua từ nơi khác. Nếu lại phải uống thuốc, e là cả những thứ đó cũng không xua nổi vị đắng.
Nhưng thấy Minh Vân Kiến thật lòng lo lắng cho nàng, Chúc Chiếu không cố chấp nữa, chỉ thêm điều kiện: "Nếu chỉ là ăn uống không ngon miệng thì chàng đừng để đại phu kê thuốc. Từ nhỏ thiếp đã uống thuốc chẳng ngớt, chưa từng gián đoạn lần nào, thiếp thực sự chán rồi."
"Thuốc nào chẳng có ba phần độc. Nếu không tốt cho thân thể nàng, ta sẽ không để nàng uống." Minh Vân Kiến gật đầu.
Hắn dắt tay Chúc Chiếu quay lại bàn ăn, cơm canh đã nguội lạnh. Không chỉ Chúc Chiếu mà ngay cả Minh Vân Kiến cũng chẳng còn hứng thú. Hắn liền sai người dọn dẹp, rồi bảo phòng bếp nấu chút cháo nóng, hai người cùng ăn cho ấm bụng.
Tối đó, sau khi ăn xong, Chúc Chiếu nằm trong lòng Minh Vân Kiến, nghe tiếng gió ngoài cửa sổ. Thương châu tuy không lạnh bằng kinh thành, nhưng vì gần biển nên gió thổi rất lớn. Nàng rúc mặt vào ngực Minh Vân Kiến, không buồn ngủ, tay cứ nghịch đai lưng của hắn, mân mê những đường thêu tinh tế.
Chúc Chiếu lặng lẽ không lên tiếng, chẳng làm gì nhiều nhưng Minh Vân Kiến vẫn biết nàng chưa ngủ.
Gió vẫn thổi bên ngoài, bàn tay nàng vẫn không ngừng, cuối cùng Minh Vân Kiến thở dài: "Đêm đã khuya rồi."
Chúc Chiếu khẽ giật mình, hỏi: "Chàng vẫn chưa ngủ à?"
Minh Vân Kiến chậm rãi mở mắt, ánh mắt có phần mệt mỏi, hiển nhiên chưa hề chợp mắt. Hắn không giống Chúc Chiếu, ban ngày nàng ở nhà rảnh rỗi còn có thể ngủ trưa, còn Minh Vân Kiến thì bận việc lớn. Vân gia mới nhận một mối làm ăn lớn, mấy con thuyền ra khơi gặp phải hải tặc, hắn phải tự mình xử lý, ngày nào cũng quay như chong chóng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng mở to, hiển nhiên là chưa hề nhắm lại. Liền ôm lấy eo nàng, nói: "Hay để ta kể chuyện cho nàng nghe nhé?"
Chúc Chiếu nghe vậy, hơi xấu hổ, mặt ửng hồng: "Thiếp đâu phải trẻ con, sao còn phải nghe kể chuyện…"
"Cũng tại nàng mãi không ngủ. Không ngủ là sắp đến nửa đêm rồi, mai trời vừa sáng ta đã phải dậy." Minh Vân Kiến khẽ vỗ lưng nàng, rồi ngồi dậy: "Nàng nằm vào trong, ta nằm ngoài chắn gió cho nàng. Kêu người mang lò sưởi vào, đừng để lạnh."
Chúc Chiếu khẽ "ừm" một tiếng, kỳ thực trong lòng lại cảm thấy rất vui. Nàng rúc vào trong chăn, cuộn người kín mít, không để hở một khe nào, chỉ đợi Minh Vân Kiến lấy sách chuyện về kể cho mình nghe.
Minh Vân Kiến lấy sách chuyện xong thì ngồi sưởi ấm bên lò than một lúc, để xua đi khí lạnh trên người, sau đó mới vào giường. Ban đầu hắn chưa nằm sát vào nàng, đợi đến khi Chúc Chiếu chủ động nắm tay hắn, rúc vào lòng hắn rồi, Minh Vân Kiến mới mở sách ra, bắt đầu đọc.
Trong lúc Minh Vân Kiến kể chuyện, Chúc Chiếu nằm áp mặt lên ngực hắn, một tai nghe nhịp tim, một tai nghe giọng kể chuyện. Không biết có phải sách có hiệu quả thật hay không, mà chẳng bao lâu sau, nàng đã thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Minh Vân Kiến đã rời giường. Theo lời nha hoàn, hắn đang dùng bữa ở tiền sảnh, sau đó còn phải đi xử lý vụ cướp biển.
Người của Vân gia đi biển đều do Minh Vân Kiến đích thân huấn luyện, võ nghệ cao hơn hẳn bọn hải tặc, chỉ là kinh nghiệm biển khơi còn ít nên lúc đầu có chút thiệt thòi. Nhưng Vân gia đã làm ăn hàng hải mười năm, chuyện tuy rắc rối, nhưng cuối cùng rồi cũng sẽ giải quyết ổn thỏa.
Chúc Chiếu dậy muộn, không kịp tiễn Minh Vân Kiến ra cửa. Vốn định nhân trời đẹp mà ra ngoài đi dạo, nhưng nha hoàn lại nói Minh Vân Kiến đã hẹn một đại phu nổi tiếng trong thành đến bắt mạch cho nàng vào giờ trưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!