Chương 132: Tiễn Biệt

Tiểu Tùng quả đúng như lời Minh Vân Kiến nói, đến tận trưa hôm sau mới tới trước cổng Vân phủ. Nghe nói thân thể của Chúc Chiếu đã đỡ hơn, hiện đang ngồi trong viện xem cá, nên hắn không kịp thu xếp đồ đạc, giao hết cho Cổ Khiêm, rồi tự mình chạy vào trong, mong được gặp nàng sớm.

Hai tiểu nha hoàn mà Minh Vân Kiến tìm cho Chúc Chiếu quả thật rất hoạt bát, từ sáng đến giờ Chúc Chiếu hầu như không mở miệng, chỉ nghe hai người họ luân phiên trò chuyện về sự tình ở Thương châu. Trong lời nói có thể nhận ra, gia cảnh trước đây của họ cũng chẳng tốt đẹp gì, nay được đến Vân gia làm nha hoàn, có bạc gửi về nhà, trong lòng đã cảm kích vô cùng.

Chúc Chiếu biết rằng những người được Minh Vân Kiến sắp xếp bên cạnh nàng đa phần đều thật thà, lanh lẹ. Quả nhiên, khi nàng nói rằng mấy chậu hoa trong vườn đặt chưa hợp mắt, hai nha hoàn liền tình nguyện ra chỉnh lại, vừa nghe theo lời nàng vừa bày biện một hồi lâu, rồi còn dẫn nàng đi đến hồ cá.

Vì Thương châu gần biển, ít người nào lại đào hồ trong nhà nuôi cá chép, lại còn tốn công thay nước hằng ngày, nên hai nha hoàn cũng lấy làm lạ, ba người cứ thế ngồi dưới đình hóng mát cả buổi sáng.

Minh Vân Kiến không ở cạnh. Tuy hắn đã thoát khỏi thân phận Văn vương, nhưng vẫn mang danh đương gia của Vân gia tại Thương châu. Hôm qua về đã muộn, nhưng người trong vùng đều đã biết hắn hồi hương, nên mấy phú thương địa phương hẹn gặp hôm nay. Chúc Chiếu cũng định đi theo, song thân thể nàng chưa hoàn toàn bình phục, Minh Vân Kiến đành bảo để lần sau.

Tiểu Tùng vội vã xông vào viện thì thấy Chúc Chiếu đang cầm nửa miếng bánh ngọt trong tay. Nhìn thấy bóng dáng hắn, nàng liền mừng rỡ, ánh mắt sáng bừng lên, như phát hiện điều gì đó đặc biệt.

Hiện tại Tiểu Tùng đã mười lăm, vóc dáng vẫn đang phát triển, gần như mỗi ngày một khác. Lần trước Chúc Chiếu gặp hắn không để ý, hôm nay nhìn lại, phát hiện hắn cao lên không ít. Vì đường xá xa xôi, lại không chăm chút dung mạo, khóe miệng còn lún phún vài sợi râu non, trông đến buồn cười.

Chúc Chiếu bật cười khẽ: "Lại đây mau! Ở đây còn nửa đĩa bánh ngọt, nếu ngươi về trễ chút nữa thì chẳng còn phần đâu."

Vừa vẫy tay, Tiểu Tùng liền chạy tới. Đứng sau lưng Chúc Chiếu, hắn vui vẻ bưng đĩa bánh ăn, rồi mới phát hiện nàng vốn dùng bánh để cho cá ăn, trong lòng bỗng thấy ấm ức.

Hai tiểu nha hoàn chưa từng gặp Tiểu Tùng, lần đầu trông thấy, chỉ thấy thiếu niên này tướng mạo tuấn tú, da tuy hơi ngăm đen nhưng mày rậm mắt to, lại có chút đáng yêu trẻ con, nên cứ ngắm nghía mãi không thôi.

Tiểu Tùng quan tâm đến thân thể của Chúc Chiếu, ra hiệu một hồi nàng vẫn không hiểu hết, nhưng đại khái đoán được ý hắn. Vậy nên nàng đem lời Lâm đại phu nói thuật lại lần nữa: ngày mai đại phu sẽ rời về núi Hạnh Phong. Nếu không phải vì nàng đã đỡ hơn, Minh Vân Kiến cũng chưa để đại phu rời đi.

Tiểu Tùng về rồi, tất nhiên Cổ Khiêm cũng đã về theo.

Chúc Chiếu biết hắn sốt ruột muốn gặp nàng, có lẽ đã bỏ mặc Cổ Khiêm mà chạy vào trước. Lúc này Cổ Khiêm dẫn theo hai con khổng tước, một con mèo cùng vài chậu hoa của Minh Vân Kiến, trên đường về không kịp nghỉ ngơi đã bận rộn ngay, nên Chúc Chiếu bảo Tiểu Tùng nghỉ ngơi, còn nàng thì dẫn hai nha hoàn ra ngoài đón Cổ Khiêm.

Trông thấy Cổ Khiêm, nàng vẫn gọi ông một tiếng "Cổ bá". Hôm qua nàng đã đến Vân phủ trước, biết rõ Minh Vân Kiến sắp xếp phòng ốc thế nào. Hai con khổng tước được nuôi trong viện trống phía sau, nơi đó không có nhà, chỉ có một mái hiên gỗ để che mưa.

Cổ Khiêm ở cùng viện với Tiểu Tùng và Võ Phụng, mỗi người một phòng. Vì ông đã lớn tuổi, Chúc Chiếu bèn sắp xếp hai hạ nhân lanh lẹ ở phòng bên cạnh, tiện cho việc sai bảo sau này.

Còn lan của Minh Vân Kiến thì không cần lo. Bên phải tiểu sảnh có chiếc cầu đá bắc ngang hồ nước, qua cầu là thư phòng. Phía sau thư phòng còn có một nơi gọi là "Lan Cảnh Các", giá đặt hoa không khác gì trong Văn vương phủ xưa, chỉ cần dặn hạ nhân cẩn thận chuyển hoa vào là được.

Cổ Khiêm thở phào nhẹ nhõm, Chúc Chiếu bảo hai nha hoàn đưa ông đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi.

An trí thỏa đáng cho Cổ Khiêm và Tiểu Tùng, những người cũ từ Văn vương phủ cũng xem như đã tụ họp đầy đủ. Chỉ là trong lòng Chúc Chiếu vẫn nhớ tới Đào Chi và Thục Hảo. Cổ Khiêm nói sau khi Văn vương qua đời, tiểu hoàng đế không làm khó Văn vương phủ, cũng không tịch thu tài sản, các hạ nhân đều nhận được tiền lương rồi bị cho giải tán.

Đào Chi và Thục Hảo đều là người bán thân vào phủ, nên được nhận khoản bạc hậu. Cả hai nay đã đến tuổi cập kê, có của hồi môn, e là cũng sẽ tìm được mối tốt mà gả đi.

Cổ Khiêm dù đang ăn cũng không quên báo cáo sự vụ. Ông vừa về đã nghe nói Minh Vân Kiến có ý muốn giao dần sổ sách kinh doanh của Vân gia cho Chúc Chiếu quản lý. Cổ Khiêm từng thấy nàng xử lý sổ sách ở Văn vương phủ, tuy đó đều là giả sổ trình bày, nhưng nàng chưa từng sai sót, lại phân minh rành mạch. Ông cũng mong được thảnh thơi.

Chúc Chiếu thấy ông lấy ra vài cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình, bèn cười khổ nói: "Cổ bá cứ ăn cơm trước đã, chuyện đó chỉ là ta với vương… với phu quân thuận miệng nói đùa, sổ sách vẫn nên để Cổ bá giữ thì yên tâm hơn."

Cổ Khiêm nghe nàng nhất thời chưa sửa được cách xưng hô, liền nghiêng mặt cười khẽ. Tuy không bật cười thành tiếng, nhưng Chúc Chiếu thấy bộ râu ông khẽ động, là biết rõ nàng gọi thế nào gượng gạo đến đâu.

"Đương gia" là lời gọi của hạ nhân, "Lão gia" lại khiến Minh Vân Kiến nghe có vẻ già nua. Hắn vốn đã lớn hơn nàng mười tuổi, Chúc Chiếu lo nếu gọi vậy sẽ khiến hắn không vui, nên nay trong ngoài gì nàng cũng gọi "phu quân".

Thấy Cổ Khiêm cười, mặt Chúc Chiếu ửng hồng. Cổ Khiêm vừa động đũa, lại chợt nhớ ra một việc, khẽ "à" lên một tiếng, mặt có chút nặng nề, rồi chậm rãi nói:

"Khi rời kinh thành, nô tài đã gặp người nhà họ Từ."

Chúc Chiếu nghe Cổ Khiêm nhắc đến nhà họ Từ, không khỏi ngẩn người.

Quả thật đã một thời gian nàng không nghe tin tức gì về Từ gia. Lần cuối cùng có tiếp xúc với người nhà họ Từ là khi Từ Hoàn Oánh lừa nàng ra khỏi phủ.

Cổ Khiêm nói: "Nô tài cũng chỉ là nhìn thấy từ xa, giờ nhà họ Từ chỉ còn ba người. Đại tiểu thư Từ gia sau khi đưa phu nhân rời khỏi kinh thành thì không quay lại nữa. Người nhà họ Từ tìm kiếm khắp nơi trong ngoài kinh mấy ngày mà không thấy, e là nàng ta đã chết trong loạn sự của Nhung Thân vương, thi thể cũng bị lẫn lộn với những người khác, khó mà nhận ra."

Chúc Chiếu chưa từng quan tâm đến Từ gia, tự nhiên cũng không rõ sau khi bị Từ Hoàn Oánh lừa đến trước mặt Minh Triển thì chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết đêm đó Nhung Thân vương tạo phản, Minh Triển lại xem nàng là quân cờ, e rằng kết cục của Từ Hoàn Oánh không hề tốt đẹp. Giờ ngẫm lại, tình huống xấu nhất hẳn như lời Cổ Khiêm nói: xác bị vứt vào bãi tha ma cùng những người chết trận.

"Từ Đông từ quan, Từ phu nhân thân thể bệnh tật, Từ Nhị phu nhân chẳng rõ tung tích. Nô tài cũng không tra hỏi thêm, nhưng nàng ta vốn đang có thai, nếu không chết thì chắc cũng chẳng bị nhà họ Từ bỏ rơi. Còn về công tử Từ gia…" Cổ Khiêm ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Từ Công tử bị mất một cánh tay, sau này hành sự khó tránh trở ngại, nhưng may mắn là còn sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!