Kỳ thực, Chu Liên cũng sớm đã đoán được Minh Vân Kiến có tư binh riêng. Nếu không phải như vậy, chỉ dựa vào mấy vạn binh mã của hắn, căn bản không thể ngăn cản nổi đội quân tư binh của Nhung Thân vương từ trong ngoài kinh thành giáp công. Khi Minh Vân Kiến bảo rằng hắn không cần lo hậu họa, thì chính là lúc tư binh của Nhung Thân vương đã bị giải quyết rồi.
Tuy Chu Liên là võ tướng, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc. Năm xưa, tư binh của Nhung Thân vương xuất hiện gần Cảnh Châu, hắn lấy cớ dân chạy nạn làm loạn mà dẫn dụ Chu Liên đến. Sau đó lại khiến Chu Liên lần theo manh mối phát hiện ra dấu vết tư binh. Chỉ là khi đó tư binh của Nhung Thân vương đã cảnh giác, rút khỏi Cảnh Châu để đến Miễn Châu.
Về sau, Minh Vân Kiến cũng biết chuyện không thể kéo dài thêm nữa, bèn khuyên tiểu hoàng đế sớm thúc giục Chu Liên bình định đám tư binh ấy. Tiểu hoàng đế cũng âm thầm sai Chu Liên xuất chinh. Việc này lúc ấy được giấu nhẹm với người trong triều, mọi người đều tưởng rằng Chu Liên đã vào doanh trại huấn luyện binh sĩ.
Miễn Châu đích thực binh lực dồi dào, nếu không có quân đội chính quy, chỉ dựa vào bản thân Minh Vân Kiến thì không thể âm thầm mà trừ khử được. Do đó hắn mới dẫn Chu Liên tới đó. Chỉ cần dẹp yên tư binh ở Miễn Châu, những cánh còn lại của Nhung Thân vương cũng chẳng còn đáng sợ.
Khi ấy tại Miễn Châu, Tiểu Tùng nhanh chân hơn thuộc hạ của Chu Liên, đem tin tức *****ên báo lại. Minh Vân Kiến liền giao y cho Chu Liên. Điều kiện khi đó là trong ba tháng, phải dẹp sạch bọn thổ phỉ. Minh Vân Kiến không thể đoán chính xác lúc nào Nhung Thân vương tạo phản, nhưng hắn có thể tự bày bố thế cục, khiến Nhung Thân vương bước vào cạm bẫy, đẩy nhanh thời khắc tạo phản. Nhưng vào thời điểm mấu chốt ấy, tuyệt đối không thể thiếu Chu Liên hộ giá.
Nói đến những người trong kinh thành thực sự am hiểu quyền mưu tính toán, Minh Vân Kiến đứng vào hàng đầu. Tiên đế từng nói hắn thông tuệ khác thường, biết rõ nếu để hắn ở lại triều đình, tương lai ắt sẽ đối đầu quyền lực với Minh Tử Dự. Bởi thế, tiên đế thuận theo ý hắn, trước khi chấp thuận cho hắn được tự do, còn nhờ hắn giúp thêm một tay.
Minh Vân Kiến chỉ là Văn vương, không phải Thân vương, điều này vốn là do hắn nhiều lần từ chối, cứng cỏi không nhận.
Là Văn vương hay Thân vương, đối với Minh Vân Kiến, kỳ thực chẳng hề quan trọng. Có thời gian dài, hắn thậm chí chẳng đoái hoài đến sinh mệnh của chính mình.
May thay, hiện nay hắn vẫn còn sống, hơn nữa còn có lý do để sống, có niềm vui để sống.
Tất cả những chuyện xưa này, Minh Vân Kiến đều kể lại cho Chúc Chiếu nghe. Lúc ấy nàng mới hiểu được, việc nàng từng không thể nhìn thấu hắn, không phải bởi Minh Vân Kiến khó đoán, mà là do bản thân hắn chứa đựng quá nhiều mâu thuẫn – vừa khao khát tự do, vừa theo đuổi quyền lực và dã tâm. Những toan tính của hắn, không thể sai lệch dù chỉ một bước. Sự xuất hiện của Chúc Chiếu đã khiến kế hoạch hắn thay đổi rất nhiều, nhưng cũng mang lại cho cuộc đời hắn vô vàn điều thú vị.
Lâm đại phu nói Chúc Chiếu vẫn chưa khỏi hẳn phong hàn, không được để gió lùa, Minh Vân Kiến bèn không để nàng lên boong thuyền ngắm cảnh. Khi ấy, thuyền đang đi qua núi non, cảnh sắc hai bên cùng trời quang mây tạnh, cũng xem như mỹ lệ.
Chúc Chiếu mặc thêm nhiều xiêm y, ngồi cạnh cửa sổ trong khoang thuyền, nhìn qua khe hở hé mở, có thể trông thấy vài dải mây mỏng vắt ngang đỉnh núi xanh, như tiên khí lượn quanh. Qua khỏi nơi đây, đi tiếp về phía trước, Thương Châu liền chẳng còn núi non trập trùng, nơi gần biển chỉ toàn là đồng bằng.
Chúc Chiếu hỏi Minh Vân Kiến về tình hình của Minh Tử Thu.
Hôm nàng thổ huyết trước cửa cung, Tĩnh Thái hậu phái một đội đến Phi Trúc Lâm. Việc nàng dưỡng bệnh tại đó vốn không còn là bí mật, chỉ là Tĩnh Thái hậu không ngờ nàng lại dám vào kinh.
Trước khi người của Tĩnh Thái hậu đến nơi, Minh Vân Kiến đã lệnh cho Dạ Kỳ Quân canh giữ Phi Trúc Lâm lập tức đưa Minh Tử Thu rút lui.
Thương thế của Đồ Nam không nghiêm trọng, Lâm đại phu cho uống một liều thuốc là tỉnh lại, chỉ cần tĩnh dưỡng kỹ càng, không đầy một tháng cánh tay sẽ hồi phục. Sau khi Dạ Kỳ Quân đưa Minh Tử Thu và Đồ Nam rời khỏi Phi Trúc Lâm, bọn họ men theo hướng Thu Sơn. Tất cả gặp nhau tại bến Kim Hà dưới chân núi, khi ấy thuyền của Minh Vân Kiến đã chuẩn bị xong, chỉ đợi Chúc Chiếu và hắn đến.
Minh Vân Kiến nói: "Ta vốn định đưa Tử Thu đi cùng. Tử Thu giống ta, không hợp với cuộc sống nơi hoàng thành. Nàng là công chúa, dẫu có thể gả cho người mình yêu, hôn nhân hoàng thất cũng chẳng đơn giản như nàng nghĩ."
Chúc Chiếu đại khái hiểu được vì sao Minh Vân Kiến không muốn để Minh Tử Thu quay lại cung. Dù cho Tĩnh Thái hậu giờ chẳng thể gây nguy hại, hắn vẫn không mong nàng hồi cung.
Cũng giống như Trưởng công chúa và Nhị công chúa, cả hai đều được Minh Vân Kiến chứng kiến trưởng thành, từng gọi hắn là hoàng thúc. Trong số các thân vương, quan hệ giữa hắn và họ xem như hòa hoãn nhất.
Nhưng Trưởng công chúa vì si mê mà lấy Đại Phò mã Ngô Thiếu Diễn, lại khổ sở nhiều năm bởi Ngô Thiếu Diễn đem lòng yêu cung nữ của nàng. Cung nữ ấy trở thành người thử hôn, cùng Ngô Thiếu Diễn qua đêm *****ên – đó là vết dao đau nhất trong lòng Trưởng công chúa. Theo quy củ, cung nữ ấy còn phải được Ngô Thiếu Diễn nạp làm thiếp.
Cuối cùng, khi Ngô Thiếu Diễn theo Nhung Thân vương mưu phản, Trưởng công chúa cũng chẳng có kết cục tốt, bị giam trong phủ công chúa, tuy không chết nhưng chịu đủ hành hạ. Nay khổ tận cam lai, Ngô Thiếu Diễn bị phán chém đầu, Trưởng công chúa cũng xem nhẹ sinh tử, xin được vào chùa cầu phúc cho Đại Chu.
Nhị công chúa so với Trưởng công chúa thì khá hơn một chút. Nhị Phò mã biết thời thế, thuận theo đường lối của tiểu hoàng đế, lập được không ít công lao khi tiểu hoàng đế hồi kinh, khiến gia tộc được nở mày nở mặt. Nay lại chẳng để Nhị công chúa vào mắt, phu thê bất hòa.
Công chúa tuy có địa vị, nhưng dưới nền chính trị, hôn nhân cũng đầy bất hạnh.
Đồ Nam đã cứu Minh Tử Thu, cũng có thể cưới nàng, nhưng thân phận công chúa thử hôn không thể thay đổi. Mai này Đồ Nam bước vào triều làm quan, gia tộc hắn vĩnh viễn bị cái bóng của Minh Tử Thu che phủ, điều ấy cũng không thể đổi thay. Như vậy, chẳng phải sẽ hủy hoại mối tình thuần khiết giữa hai người đó hay sao? Có được, lại chẳng bằng không có…
Minh Tử Thu biết Minh Vân Kiến làm như vậy là vì nghĩ cho nàng. Nàng cũng đã sợ hãi đến cùng cực khi ở trong kinh, vốn chẳng có ý định quay về nơi đó nữa. Nàng và Đồ Nam tình ý tương thông, nay nàng đã không còn là công chúa, trên mặt lại mang một vết sẹo xấu xí, cũng chỉ có Đồ Nam là chưa từng chê bai, đối đãi với nàng vẫn như thuở ban đầu.
Minh Tử Thu muốn được ở bên Đồ Nam, cũng muốn sống như trước kia — vô ưu vô lo, thích đi đâu thì đi đó.
Chỉ là, quê nhà của Đồ Nam ở bên kia Kim Hà, ngoài phụ mẫu, hắn còn có một người tổ phụ tuổi đã cao. Cụ già hoài cổ, không muốn rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn, tổ tiên Đồ Nam đời đời cũng an nghỉ tại đất Kim Hà. Minh Tử Thu muốn bên Đồ Nam, cũng không mong hắn vì nàng mà khó xử, vì thế đã từ chối lời mời của Minh Vân Kiến.
Theo Minh Vân Kiến đến Thương Châu, nơi non nước hữu tình ấy sẽ chẳng ai còn nhớ đến Công chúa Mộ Hoa, cũng rất ít người nhắc đến chuyện cũ trong kinh, nàng cũng tránh được việc nghe thấy những điều khiến lòng đau đớn.
Kim Hà tuy không thuộc phạm vi kinh thành, nhưng khoảng cách cũng không xa, khó mà tránh khỏi việc thường xuyên nghe ngóng tin tức từ đó.
Song Minh Tử Thu nói: "Giờ đây ta mang dung mạo này, cũng chẳng ai biết ta từng là Công chúa Mộ Hoa. Thân phận cũ, ta không muốn giữ nữa. Ta cũng muốn giống như hoàng thúc, sống một đời thường dân. Sau này nếu có thời gian, ta có thể xuôi theo dòng sông, nhập giang về nam, đến Thương Châu thăm hoàng thúc cũng nên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!