Bữa tối được dọn sẵn trong sảnh Nguyệt Đường viện, Minh Vân Kiến lưu lại dùng bữa tại đây.
Trong lòng Chúc Chiếu vẫn canh cánh chuyện yến thọ mười ngày sau của Chu đại phu, sáng nay chưa ăn, buổi trưa trong cung cũng không dùng bao nhiêu, song đến tối lại chẳng nuốt nổi.
Hai người dùng bữa trong lặng lẽ, vô cùng yên tĩnh. Minh Vân Kiến cũng ăn không nhiều, chỉ khi thấy Chúc Chiếu ăn hết một bát cơm, hắn mới đứng dậy rời đi.
Lúc ra khỏi chốn ở của vương phi, Minh Vân Kiến thoáng nhìn về phía lầu các bên Tây viện. Trên lầu có một thiếu niên vận hắc y đang ngồi xổm, ánh mắt chạm vào Minh Vân Kiến thì lập tức xoay người lẩn sang bên kia.
Đêm buông xuống, thư phòng Văn vương phủ vẫn còn sáng đèn hai ngọn.
Minh Vân Kiến ngồi bên bàn, tay cầm bút, trước mặt đặt một chậu lan. Lan vốn là loài nở vào mùa xuân, nay đã sang thu, lẽ ra đã tàn, vậy mà chậu lan trong thư phòng lại sinh trưởng tốt lạ thường, giữa đám lá xanh vẫn lẩn vài đóa trắng trong như ngọc, muốn nở chưa nở.
Một nét bút xanh lục sống động hiện trên giấy, bút lực đậm nhạt rõ ràng, vài đường phác họa đã thành mấy phiến lá của chậu lan kia.
Cửa thư phòng vang tiếng gõ, Minh Vân Kiến không ngẩng mắt, tay cũng không ngừng, chỉ mở miệng:
"Vào đi."
Tiểu Tùng nhảy thẳng vào phòng, khi đôi chân chạm đất, đuôi tóc còn khẽ rung. Y lấy từ trong lòng ra hai vật đặt lên bàn Minh Vân Kiến, tay đặt bên thân, cung kính đứng yên.
Đợi Minh Vân Kiến họa xong chậu lan, mới đặt bút xuống, cầm chén trà uống một ngụm, ánh mắt rơi xuống hai vật trên bàn – một cuốn sách và một bức họa.
Phủ đinh từng nói, hôm nay Chúc Chiếu trở về, ôm theo thứ gì đó như thư họa, lại căn dặn không ai được nói với hắn rằng nàng mang theo đồ từ cung về.
Minh Vân Kiến không rõ nên nói nàng ngốc hay là quá đơn thuần. Đại Chu rộng lớn hắn còn không thể khống chế nổi, chẳng lẽ trong phủ nhỏ bé này, bọn hạ nhân lại có thể giấu được hắn điều gì?
Sau khi Tiểu Tùng quay về, đã thấy Chúc Chiếu mang đồ về thẳng Nguyệt Đường viện. Minh Vân Kiến liền lấy cớ dùng bữa, giữ toàn bộ người trong viện ở lại, Tiểu Tùng nhân cơ hội lục soát khắp nơi có thể giấu đồ trong viện, cuối cùng tìm ra được dưới bàn đàn trong gác lầu.
Tay cầm chén trà, ngón trỏ Minh Vân Kiến nhẹ xoa nắp, ánh mắt trầm lại. Một lúc sau, hắn đặt chén xuống, lấy hai vật kia tới.
Cuốn sách được bọc bằng gấm vàng ấm. Vừa mở ra, thấy nhan đề trên trang bìa, hắn lập tức chau mày.
Lật lật mấy trang, cuốn sách này dường như đã qua tay nhiều người, mép giấy có chút sờn cũ, trong không có dấu gấp, chẳng có bút tích hay ghi chú gì, trông như một cuốn sách bình thường — nhưng lại là một cấm thư thực sự.
Minh Vân Kiến để sách sang bên, lấy bức họa mở ra — một nữ tử vận váy đỏ, vai trần lộ nửa, ngồi bên suối, phía sau là rừng sương sớm, tay nhấc váy, chân nhẹ khua nước. Cảnh vật sống động như thật, cả chút ửng hồng trên má thiếu nữ cũng được họa vô cùng tinh tế.
Hắn cau mày sâu hơn, Tiểu Tùng thấy sắc mặt hắn đổi, bèn nghiêng đầu nhìn, chỉ một cái liếc đã khiến y lùi nửa bước, thầm hiểu vì sao vương phi lại mang về mà không dám để ai biết.
Tần Nguyệt Truyện Ký là cấm thư, miêu tả dâm tình ái dục, đến cảnh phòng the cũng được viết sống động như thật. Mà bức Tần Hương Nguyệt hí thủy đồ này, lại là danh họa nổi tiếng trong loại xuân cung đồ, vì tương truyền trong truyện, Tần Hương Nguyệt không phải rửa chân bên suối, mà là đang tắm.
Chỉ là khi người ta nhìn thấy, nàng đã mặc lại y phục ướt sũng, chỉ khua chân dưới nước mà thôi.
Y phục nửa che nửa hở, cái cần che lại chẳng che, càng khiến người xem cảm thấy mơ hồ, như "người ôm tỳ bà nửa mặt khuất".
Hai thứ này vốn là đồ chơi nơi kỹ viện hoa lâu, lại được vương phi mang từ trong cung về, thậm chí mang cả vào phủ. Tiểu Tùng thấy vương phi gan lớn thật, chẳng hợp gì với dáng vẻ ngoan ngoãn kia.
Minh Vân Kiến cuộn tranh lại ném qua một bên, Tiểu Tùng còn chưa kịp xem kỹ.
"Một trò đùa quá mức!" Hắn quát một tiếng, Tiểu Tùng lập tức cúi đầu không dám động đậy.
"Là ai đưa nàng ta hai thứ này?" Minh Vân Kiến hỏi, Tiểu Tùng nhanh chóng cầm bút viết:
— Phi tần.
Tuy không vào được trong cung, nhưng ngoài cung y có thấy. Trước khi xe ngựa do Thái hậu chuẩn bị rời đi, vài phi tần tiễn Chúc Chiếu ra tận xe, có nói gì đó rồi trao cho nàng vài vật, sau đó Chúc Chiếu mới mang chúng về phủ.
Minh Vân Kiến trầm giọng:
"Đem đốt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!