Chúc Chiếu đưa chén trà trong tay cho Đàn Tâm, chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài Nguyệt Đường viện. Nàng chỉ đợi một lát trước viện, Minh Vân Kiến đã đến.
Hắn về phủ sớm hơn nàng, đã thay sang bộ y phục nhẹ nhàng hơn.
Minh Vân Kiến vận bạch y, không hoa văn cầu kỳ, chỉ có đôi yến xuân thêu nơi bả vai trái, cổ áo viền bạc lượn mấy vòng mây văn.
Trong tay cầm một chiếc quạt gấp bằng bạc. Thấy Chúc Chiếu vẫn mặc bộ y phục sáng nay, bước chân của hắn bất giác nhanh hơn một chút. Khi lướt qua nàng, nghe thấy nàng khẽ nói:
"Vương gia đã về rồi."
Minh Vân Kiến khựng bước, liếc nhìn nàng một cái, đoạn nói:
"Phủ đinh trước cổng bảo nàng đã về được một lúc, sao không thay y phục cho thoải mái?"
Nói rồi, hắn dùng quạt khẽ gạt chiếc bộ diêu trên đầu nàng:
"Lắc lư hoa mắt bổn vương."
Chúc Chiếu đáp lời:
"Thái hậu giữ thiếp ở lại dùng cơm trưa, lại để mấy phi tần cùng thiếp thưởng nhạc vũ, đến giờ mới hồi phủ. Chỉ là chưa quen thuộc với vương phủ, nên nhờ Đàn Tâm dẫn đi xem qua vài chỗ. Cảnh trí trong phủ quá đẹp, thiếp nhất thời quên mất y phục phiền phức."
Nàng vừa nói, Minh Vân Kiến đã bước vào trong viện, Chúc Chiếu vội vàng theo sau. Có lẽ vì trong lòng có chút chột dạ, vừa dứt lời, nàng liền dẫm phải tua vạt áo vướng ra ngoài, thân hình loạng choạng ngã thẳng vào lưng Minh Vân Kiến, phát quan lệch cả đi, một cánh hoa vàng từ bộ diêu còn chạm vào lưng hắn.
Minh Vân Kiến chau mày, bị cú đâm này không nhẹ, quay lại thì thấy Chúc Chiếu đang hai tay giữ lấy phát quan, đôi mắt tròn xoe đầy áy náy nhìn hắn:
"Xin lỗi vương gia, thiếp không để ý."
Minh Vân Kiến cũng không nổi giận, chỉ dùng quạt chỉnh lại trâm đỏ lệch trên tóc nàng, rồi nói với Đàn Tâm đang cúi đầu không dám nhìn:
"Giờ cũng không sớm, hôm nay bổn vương dùng bữa tại Nguyệt Đường viện, ngươi đi chuẩn bị đi."
"Dạ." Đàn Tâm cung kính lui xuống.
Minh Vân Kiến lại hỏi Chúc Chiếu:
"Ở trong cung nàng cũng hấp tấp như vậy sao?"
"Thiếp tuyệt đối không thất thố, không hề làm mất mặt vương gia." Chúc Chiếu cẩn thận hồi tưởng những lời nói hành động trong cung hôm nay.
Trước mặt Thái hậu thì ngoan ngoãn dịu dàng, đối với các phi tần lại không làm ra vẻ bề trên để tránh khiến các nàng xa cách. Chúc Chiếu nhớ kỹ bản thân chưa từng nói điều không nên nói, cũng chưa làm điều không nên làm, suy xét kỹ lưỡng rồi lại gật đầu:
"Thiếp không thất lễ."
Minh Vân Kiến mở quạt, khẽ phẩy gió, bước vào nội viện của Nguyệt Đường viện.
Chính phòng trong viện gồm một đường sảnh, một phòng lớn, hai bên đều thông cửa, đi tiếp qua mười bước sân nhỏ là tới phòng ngủ của vương phi.
Bước chân của Minh Vân Kiến không nhanh không chậm, Chúc Chiếu vừa vén trang sức trên đầu vừa cố theo kịp. Khi vào tới chính đường, Đào Chi đang chỉ huy hầu gái dọn dẹp mới phát hiện có người đến, vội hành lễ:
"Tham kiến vương gia, tham kiến vương phi."
"Trà." Minh Vân Kiến chẳng buồn nhìn, đi vòng qua phòng lớn vào tẩm thất của Chúc Chiếu, rồi ngồi xuống bên bàn.
Chúc Chiếu theo sau, ánh mắt đảo quanh xem xét nơi ở của mình. Khi tới nơi, nàng chỉ dám đứng một bên.
Minh Vân Kiến liếc nàng một cái:
"Ngồi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!