Chương 10: Thái hậu

Trong cung, nhiều nơi vẫn như xưa, chỉ có cây cỏ là cao lớn hơn trước.

Trên đường đến Từ Ương cung, phải đi ngang qua Thụy Hỷ cung — nơi Thái hậu từng ở khi còn là Quý phi.

Cuối con đường lát đá cuội là một hồ nhỏ, hai bên hồ có vài tòa cung điện bao quanh, Thụy Hỷ cung là một trong số đó. Chúc Chiếu nhớ khi xưa theo mẫu thân nhiều lần vào cung, nơi nàng yêu thích nhất là chốn này, vì được chơi cùng Minh Tử Thu.

Nàng và Minh Tử Thu quen nhau khi cả hai chỉ mới bốn tuổi, chỉ gặp nhau hai lần mà đã thân thiết như đôi bạn tâm giao. Vào mùa hè, hồ trước Thụy Hỷ cung ngập tràn lá sen xanh biếc, hoa sen nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Bên hồ có một hành lang dài, phía sau hành lang ấy trồng một hàng hoa diên vĩ, nở rộ vào những ngày nóng. Vì Minh Tử Thu thích, nên năm nàng năm tuổi, đã chọn hành lang này làm nơi để Chúc Hiểu vẽ tranh cho nàng.

Ngay phía sau rặng mộc lan trước hành lang ấy, Chúc Chiếu lần *****ên gặp Minh Vân Kiến.

Đi qua những nơi này, bao ký ức năm xưa ùa về. Cung nữ đi trước tưởng nàng chưa từng vào cung, nên còn ân cần giới thiệu vài địa danh.

Từ Ương cung nằm khá xa cổng chính. Khi đến được nơi, lưng Chúc Chiếu đã hơi lấm tấm mồ hôi.

Trời chưa vào thu hẳn, chưa đến mức lạnh, ánh nắng gần giữa trưa vẫn còn gay gắt. Y phục nàng mặc khá dày, trang sức cũng phiền phức, thân thể lại yếu, dễ hao tổn sức lực.

Sân Từ Ương cung có rất nhiều cung nữ, nhìn y phục thì biết không thuộc cùng một cung.

Phía sau điện chính của Từ Ương cung có một đình nghỉ mát, quanh đình treo màn lụa mỏng chống côn trùng, trồng nhiều loài hoa. Vì hoàng đế hiếu thuận, biết Thái hậu yêu thích hoa mộc hương, nên trong sân đầy hoa mộc hương đỏ vàng leo kín tường. Ngoài ra còn hai chum sứ lớn nuôi sen, giờ hoa sen đã tàn, chỉ còn vài con cá nhỏ bơi lội trong nước.

Trong đình, Tĩnh Thái hậu nghiêng người tựa trên ghế mềm, trên đùi đặt một con mèo tam thể. Con mèo được nuôi rất béo, gần như che hết cả đùi Thái hậu.

Bên cạnh Thái hậu có ba thiếu nữ đang trò chuyện cùng bà, Chúc Chiếu không quen ai trong số đó.

Chưa bước vào đình, Tĩnh Thái hậu đã nhìn thấy Chúc Chiếu từ xa. Vừa thấy nàng, Thái hậu vui mừng, nếu không vì con mèo đang ngủ trên đùi, có lẽ bà đã đứng dậy ra đón.

Chúc Chiếu vén màn lụa, cung kính hành lễ với Thái hậu, ba thiếu nữ bên cạnh cũng chỉ chênh lệch tuổi tác với nàng đôi chút, nhiều lắm là lớn hơn hai tuổi.

Sau khi hành lễ, Tĩnh Thái hậu vẫy tay gọi: "Trường Ninh, mau đến đây, đến ngồi cạnh ai gia nào!"

Năm nay Thái hậu cũng chỉ hơn ba mươi, hoàn toàn không lộ vẻ già, tóc mai không một sợi bạc, y phục đỏ sậm càng khiến bà thêm phần cao quý. So với ký ức của Chúc Chiếu, chẳng khác biệt là bao.

Chúc Chiếu bước tới bên Thái hậu, tay liền bị bà nắm chặt lấy, hai tay bà bao lấy tay nàng, nhẹ nhàng thở dài: "Đứa nhỏ ngoan, bao nhiêu năm không gặp, ai gia suýt nữa không nhận ra con rồi. Con và mẫu thân của con giống nhau lắm."

"Ai gia còn nhớ khi con nhỏ xíu, cùng tuổi với Tử Thu, lúc nào cũng quấn quanh ai gia đòi ăn bánh hạnh nhân." Nói rồi, Thái hậu liền lấy bánh hạnh nhân từ bàn bên cạnh, đưa đến trước mặt Chúc Chiếu: "Nếm thử xem, vẫn là cung nữ năm xưa làm đấy, vị không thay đổi."

Chúc Chiếu không còn nhớ mình có thích món này hay không, nhưng lời Thái hậu cũng khơi dậy ký ức thuở bé trong nàng.

"Chúc gia gặp đại họa, ai gia lúc đó không kịp ra tay giúp đỡ. Khi nghe tin Chúc phủ xảy ra chuyện, tim ai gia như vỡ vụn. Sau khi bệnh dậy mới biết, may mà con vẫn còn sống. Có lẽ cha nương con phù hộ, biết con từ nhỏ thân thể yếu nhược, lớn lên chẳng dễ dàng gì, ông trời thương con, giữ lại một mạng cho con." Thái hậu vừa nói vừa vỗ nhẹ tay nàng, viền mắt đỏ hoe: "Ai gia khi ấy muốn đón con vào cung ở cùng lắm, nhưng nghe nói con theo di nương đến Lang Tây, đó là thân thích, ai gia cũng không tiện tìm đến."

"Thái hậu vẫn luôn nhớ đến thần thiếp, thần thiếp đã cảm kích vô cùng. Chuyện xưa đã qua, Thái hậu cũng chớ nhắc lại, kẻo động tâm mà hại thân." Chúc Chiếu dịu dàng khuyên, rồi chủ động cầm bánh hạnh nhân ăn một miếng, nở nụ cười nhẹ khiến Thái hậu cũng thôi không chìm trong đau buồn.

Ba thiếu nữ nãy giờ trò chuyện với Thái hậu, chính là ba phi tần mà Minh Vân Kiến từng nhắc — do Thái hậu chọn để kết giao với hoàng đế.

Hoàng đế Đại Chu năm nay mới mười bốn, tính theo ngày sinh thì chỉ mới mười ba tuổi. Từ năm mười tuổi đến nay, cung đã có thêm mấy người nữ tử, duy chỉ có một người trẻ tuổi bằng tuổi hoàng đế, là người Thái hậu cho nhập cung từ sớm để bầu bạn cùng hoàng đế.

Còn lại đều lớn tuổi hơn hoàng đế. Người lớn tuổi nhất trong số đó đã hai mươi, là cháu gái của Thái thường tự khanh Chu Trữ. Cô nương họ Chu ấy tuy văn nhã tài hoa, nhưng do thừa hưởng ngoại hình nhà họ Chu — không mấy xinh đẹp, vóc dáng nhỏ nhưng hơi đẫy. Dù vậy, nhà họ Chu thế lực hùng mạnh, nàng mới mười bảy đã nhập cung, được phong là Huệ phi.

Hoàng đế có ba phi sáu tần. Vì còn nhỏ chưa thể gần gũi phi tần, nên hậu cung không có tranh đấu gì. Các phi tần thường ngồi trò chuyện, chia sẻ sở thích, hoặc tặng nhau những thứ mình thích.

Hôm nay tại Từ Ương cung chỉ có một phi và hai tần, những người còn lại lần lượt đến sau khi Chúc Chiếu đến.

Thấy rõ dung mạo các thiếu nữ, Chúc Chiếu mới hiểu được dụng tâm của Thái hậu — chín thiếu nữ, không ai thật sự được coi là mỹ lệ. Người trẻ tuổi nhất kia còn mang nét trẻ con, mặt tròn đáng yêu, tươi tắn, còn lại… cùng lắm chỉ là thanh tú, nhìn được mà thôi.

Xem ra không phải tiểu thư nhà quan lại nào cũng xuất chúng về dung mạo, người có thể tiến cung, cũng không nhất thiết phải là "trầm ngư lạc nhạn" mới được.

Các phi tần của hoàng đế gặp Tĩnh Thái hậu thì đều phải hành lễ gọi một tiếng "mẫu hậu", gặp Chúc Chiếu, cũng phải gọi một tiếng "hoàng thẩm".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!