Mục Đào Đào nhìn vào đôi mắt thâm sâu của Hoắc Nghiễn Trưng, gật đầu: "Ừm."
Tuy bề ngoài nàng tỏ vẻ không sợ hãi, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy ống tay áo chưa từng thả lỏng ra, Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày: "Trước hết cứ đưa nàng về đã, có được không?"
Nàng cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, lại lắc đầu.
"Không về sao?" Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Mục Đào Đào trả lời: "Ta chờ người."
Hoắc Nghiễn Trưng nghe thấy ba chữ này thì hơi bối rối một chút, trong đầu như có sợi dây đàn rung lên một tiếng, không ngừng ngân vang.
"Được."
Ánh nến bên trong điện cứ chập chờn, tiếng phạt trượng bên ngoài liên tục vang lên, không biết được bao lâu, có một nội thị vào bẩm báo rằng Khang tần đã tắt thở rồi.
Hoắc Nghiễn Trưng hơi ngước lên nhìn phản ứng của Hoắc Vân Kỳ, thấy Hoắc Vân Kỳ cũng đang nhìn lại, hai người nhìn nhau. Hoắc Vân Kỳ hơi né tránh ánh mắt của hắn. Hoắc Nghiễn Trưng hừ lạnh: "Ném ra bãi tha ma."
Hắn vừa nói xong, Hoắc Vân Kỳ đột ngột ngẩng phắt lên nhìn hắn, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi. Mà không chỉ Hoắc Vân Kỳ, cả Thôi hoàng hậu và Tiêu Huệ phi cũng để lộ ra biểu cảm giống y như nhau.
"Hoàng… hoàng thúc." Hoắc Vân Kỳ kêu lên.
Hoắc Nghiễn Trưng hỏi: "Làm sao?"
"Có thể để nàng được toàn thây hay không?" Giọng điệu hèn kém của Hoắc Vân Kỳ khiến Phó thái hậu đau nhói, sao hắn ta lại đi cầu xin người khác? Sao có thể cầu xin người khác chỉ vì một nữ nhân chứ?
Hoắc Nghiễn Trưng không thèm trả lời Hoắc Vân Kỳ, quay lại nhìn Mục Đào Đào hờ hững hỏi: "Đào Đào, nàng xem?"
Nàng hơi lơ mơ, tạm thời nàng không hiểu Hoắc Nghiễn Trưng có ý gì?
Hoắc Vân Kỳ hỏi hắn, hắn lại còn hỏi nàng?
Nàng nhìn Hoắc Vân Kỳ đang nằm dựa trên giường, sắc mặt của hắn ta cực kỳ u ám. Ánh mắt hắn ta nhìn nàng vô cùng lạnh lẽo, nàng cũng lạnh lùng nhìn lại Hoắc Vân Kỳ, chính người này đã hại ch*t tất cả người thân của nàng!
Hoắc Nghiễn Trưng thấy Mục Đào Đào nhìn dáng vẻ sa sút của Hoắc Vân Kỳ, sắc mặt hơi tối xuống: "Nhìn Đào Đào thế này có lẽ là hơi khó để đưa ra lựa chọn, tiểu hài tử mới khó đưa ra lựa chọn, bệ hạ vẫn còn là tiểu hài tử hay sao?"
Bầu không khí trong điện rơi vào thế giằng co, Tiêu Huệ phi chầm chậm đứng lên, lười nhác mở miệng: "Hoàng thúc, so với đưa ra bãi tha ma thì chi bằng đưa thẳng đến Tiêu phủ?"
Thôi Nghiên nghe vậy, dùng ánh mắt không thể tin nổi để nhìn Tiêu Huệ phi. Khang tần là tỳ nữ của nàng ta, Tiêu phủ là nhà mẹ đẻ nàng ta. Giờ Khang tần bị phạt trượng ch*t mà nàng ta lại đề nghị Nhiếp chính vương đưa xác đến Tiêu phủ?
Nàng ta điên rồi đúng không?
Hoắc Nghiễn Trưng quay đầu nhìn Tiêu Huệ phi, nàng ta nói ra câu đó đúng là khiến hắn có hơi bất ngờ.
"Cũng được, vậy hãy đưa đến Tiêu phủ đi."
Khi chuyện ở Ngọc Phù Cung kết thúc, trời vẫn chưa sáng.
Hoắc Nghiễn Trưng cõng nàng về Vĩnh Thọ Cung. Chẳng biết Phong Tức lại đi đâu rồi, trên con đường dài chỉ có mỗi hai người họ, Mục Đào Đào lẳng lặng nhoài người trên lưng hắn, im lặng không nói gì.
"Bị chuyện khi nãy dọa sợ rồi à?" Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Giọng nói dịu dàng, tràn ngập sự quan tâm. Mục Đào Đào trả lời: "Không phải."
"Vậy nàng mệt sao?"
Mục Đào Đào: "Cũng không mệt."
Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày, cảm giác bực bội lại trào lên. Hắn nhịn một chút, bỗng chốc nhớ lại mấy năm trước hắn từng thấy Trường Tín hầu dỗ cho Mục Đào Đào vui vẻ, hắn hơi nghiến răng, học theo hỏi: "Thế sao Đào Đào nhà ta lại có vẻ không vui thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!