Nghe lời nói này, trong nháy mắt Hoắc Nghiễn Trưng đã lập tức hiểu rõ về cái chuyện bẩn thỉu như thế này ở bên trong hậu cung.
"Chủ tử của Ngọc Phù Cung là ai?" Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
"Là Khang tần." Thanh Dương trả lời.
Hoắc Nghiễn Trưng không có một chút ấn tượng nào, chân mày hắn nhíu chặt lại, Thanh Dương tiếp tục giải thích: "Vốn dĩ là tỳ nữ ở bên cạnh Tiêu Huệ phi được dẫn vào trong cung."
"Báo cho Hoàng hậu qua đó, truyền thái y đi! Bổn vương sẽ đến ngay lập tức!" Hoắc Nghiễn Trưng nói xong thì Thanh Dương đã vội vã rời đi.
Hắn lại quay vào trong điện một chuyến, chủ yếu là muốn nói với Mục Đào Đào một tiếng, đã chờ đợi cả một đêm còn chưa uống được trà ngọt, lúc quay về thì hắn thấy Tề ma ma cũng đã mang cái chén đến rồi. Mục Đào Đào đang trông ngóng ngồi trên xích đu ngẩng đầu nhìn bà ta, gương mặt tràn ngập sự mong đợi trà ngọt sắp được uống, làm cho hắn xuất hiện vẻ chột dạ hiếm thấy.
"Đào Đào, hoàng thúc có việc phải vội đi trước, nàng cứ đi ngủ trước đi, chờ ta quay lại sẽ làm thêm cho nàng có được không?" Lời nói của Hoắc Nghiễn Trưng vô cùng dịu dàng, Tề ma ma và Thái hoàng thái phi đều bị lạnh run lên một cái, có phần thấm người.
Bây giờ Mục Đào Đào đã không còn buồn ngủ nữa, có muốn ngủ cũng không ngủ được rồi. Hơn nữa Hoắc Nghiễn Trưng đi rồi, nàng cũng không biết khi nào hắn mới quay trở lại, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại: "Ta có thể đi theo người được không?"
Thái hoàng thái phi có phần hơi sửng sốt, ánh mắt quét lên trên hai người bọn họ, Hoắc Nghiễn Trưng chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý yêu cầu của nàng.
Hắn dẫn nàng cùng đi theo tới Ngọc Phù Cung.
Lúc mà bọn họ đến đó thì Thôi Hoàng hậu đã tới nơi rồi. Thái y đang châm cứu cho Hoắc Vân Kỳ, có một số nữ nhân quần áo xộc xệch đang quỳ ở bên ngoài điện. Hoắc Nghiễn Trưng ôm lấy Mục Đào Đào đi ngang qua, thản nhiên che mắt của nàng lại.
Thôi Hoàng hậu thấy Hoắc Nghiễn Trưng đi tới thì khẽ gật đầu, gọi một tiếng: "Hoàng thúc."
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn lướt qua Hoắc Vân Kỳ đang nằm ở trên giường giống như người đã ch*t rồi hỏi: "Thế nào rồi?"
Thôi Nghiên trả lời: "Thái y đang xem, vẫn chưa nói gì."
"Đã báo cho Tiêu Huệ phi chưa?" Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Thôi Nghiên có phần hơi sửng sốt, bừng tỉnh nhận thức được Khang tần có xuất thân từ Tiêu gia, vốn dĩ là tỳ nữ của Tiêu Huệ phi. Nàng ta nghĩ từ Tiêu Dự tới Tiêu Huệ phi rồi đến Khang tần, trong lòng chỉ cảm thấy là Hoắc Nghiễn Trưng đang muốn liên đới tội lỗi lại. Nàng ta nâng cao khí lực lên, cố gắng làm cho mình bình tĩnh rồi mới nói: "Hoàng thúc, chuyện này không có liên quan gì đến Tiêu Huệ Phi."
Hoắc Nghiễn Trưng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, hắn nói: "Bổn vương biết, báo cho nàng ta đi!"
Giọng nói của Hoắc Nghiễn Trưng lạnh như băng, Thôi Nghiên nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn. Hắn đang đứng ở đó giống như một bức tượng được điêu khắc bằng băng, người lạ không thể tới gần được. Cuối cùng nàng ta cũng không tiếp tục giải thích gì thêm nữa mà quay đầu sang căn dặn Hạ Chi: "Sai người đi gọi Huệ Phi tới đây."
Hạ Chi vừa rời đi thì Phong Tức cũng đã đến, phía sau còn có hai thái giám mang theo một cái ghế tiến vào.
Phong Tức là người ở bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng, hành tung vô cùng bí ẩn. Mục Đào Đào thấy Phong Tức tới thì kéo tay của Hoắc Nghiễn Trưng lắc lắc, Hoắc Nghiễn Trưng thấy vậy thì cúi đầu hỏi nàng: "Sao thế?"
Mục Đào Đào nói: "Phong Tức tới rồi."
Thôi Nghiên nghe vậy, quay đầu lại nhìn qua mới thấy được Vĩnh An quận chúa đang đứng ở phía sau Hoắc Nghiễn Trưng. Dường như ánh mắt lúc này của Nhiếp chính vương không còn giống như ban nãy nữa, vẻ mặt của hắn vô cùng ôn nhu, nói năng nhẹ nhàng mềm mại. Vĩnh An quận chúa nắm lấy cánh tay của hắn đong đưa khe khẽ, nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì nàng ta cũng sẽ không thể nào tin được điều này lại xuất hiện ở trên người của Nhiếp chính vương Hoắc Nghiễn Trưng.
Phong Tức khẽ gật đầu với Thôi Hoàng hậu, sau đó lập tức sai thái giám đặt ghế ở một bên.
"Chủ tử, bây giờ dẫn tới sao?" Phong Tức nói một cách không đầu không đuôi.
Ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng dừng lại trên người Hoắc Vân Kỳ đang nằm ở trên giường, cất giọng hỏi: "Thân thể của bệ hạ như thế nào rồi?"
Thái y dừng cây châm ở trong tay lại, đứng dậy quay sang Hoắc Nghiễn Trưng hành lễ để đáp lời hắn, Hoắc Nghiễn Trưng xua tay áo rồi nói: "Miễn đi, cứ nói thẳng."
"Bẩm báo Nhiếp chính vương, bệ hạ là do đã hít vào quá nhiều hương Hợp Khuê. Hơn nữa còn có hành động quá khích nên dẫn đến đầu óc bị hưng phấn quá mức."
Lời nói của thái y dừng lại, trong nháy mắt sắc mặt của Thôi Nghiên đã sa sầm xuống. Nàng ta là Hoàng hậu, trong cung cấm sự tồn tại của loại hương này, vậy mà còn có phi tần dám dùng cái này lên trên thân thể của hoàng đế. Thái hậu biết được nhất định sẽ trách mắng nàng ta làm việc không ổn thỏa.
Hơn nữa còn có Hoắc Nghiễn Trưng đang ở đây, nàng ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng phải gắng gượng nhẫn nhịn như không có chuyện gì.
Sau khi thái y đã bẩm báo xong, Hoắc Nghiễn Trưng hỏi Phong Tức: "Đã khớp chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!