Chương 7: Phát triển

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Phù Liễm thấy Hoắc Vân Kỳ trong bộ dạng này, cảm thấy rất thất vọng, nhưng gương mặt vẫn không có biểu hiện gì khiến người khác không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào.

"Lời nói của bệ hạ khiến nô tài cảm thấy rất sợ hãi. Cũng xin bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể!"

Ông ta vừa nói vừa khom người cúi đầu, Hoắc Vân Kỳ nhìn dáng vẻ cung kính không mắc chút lỗi sai dù là nhỏ nhất của ông ta, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt. Hắn ta xoay người chậm rãi tới trước mặt của Phù Liễm, trong mắt ngập tràn ý lạnh thấu xương.

Hắn ta nhìn Phù Liễm nhưng ông ta cũng không hề nao núng, mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào mắt Hoắc Vân Kỳ.

Đôi bên giằng co một lát, Phù Liễm lui về sau một bước, biểu cảm trên gương mặt vẫn giữ nguyên, Hoắc Vân Kỳ nhếch mép cười lạnh một tiếng: "Tổng quản, dáng vẻ sợ hãi của ngươi trông như thế nào? Cho đến bây giờ trẫm cũng chưa từng thấy qua."

Phù Liễm nói: "Nô tài sợ hãi ở trong lòng, nếu nô tài có vẻ mặt nơm nớp lo sợ, e rằng làm mất thể diện của bệ hạ trước quan lại triều đình và các thành viên trong hoàng tộc, như vậy tội của nô tài mới là không thể tha thứ."

Hoắc Vân Kỳ nghe ông ta nói như vậy, khựng lại một lát, chợt cười to, đưa tay vỗ vỗ vai Phù Liễm liên tục nói: "Thì ra là thế! Thì ra là thế! Tổng quản đúng là đã suy nghĩ giúp trẫm như vậy."

Phù Liễm đứng yên, mặc Hoắc Vân Kỳ tùy ý vỗ mạnh bao nhiêu thì ông ta vẫn đứng vững, không nhúc nhích: "Nô tài được Tiên đế căn dặn phải hầu hạ bệ hạ thật tốt, đương nhiên là nô tài sẽ tận tâm tận lực mọi chuyện."

Hoắc Vân Kỳ nhíu mày: "Ngươi thật sự làm như vậy sao?"

"Bẩm bệ hạ, nô tài thật sự làm như vậy."

"Trẫm hỏi ngươi, Nhiếp chính vương có quyền lực không?"

Phù Liễm nhớ tới thánh chỉ lúc sáng, trả lời: "Không có." Ông ta ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Tất cả thánh chỉ đều phải có dấu ấn của ngọc tỷ, mà ngọc tỷ lại trong tay của bệ hạ, từ trước đến nay chỉ có một người là bệ hạ mới được ban thánh chỉ."

Phù Liễm nói chưa dứt lời, sự tức giận của Hoắc Vân Kỳ lên đến đỉnh điểm. Hắn ta nghiến chặt hàm răng, hai má hóp lại, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền không khống chế được mà run rẩy. Hắn ta thề, nỗi nhục ngày hôm nay, trong tương lai nhất định sẽ trả lại gấp trăm nghìn lần cho Hoắc Nghiễn Trưng.

"Tổng quản, lúc rảnh rỗi ngươi đừng quên cầu nguyện cho Nhiếp chính vương một chút, cầu cho hắn sống lâu trăm tuổi, không bị ch*t sớm."

Phù Liễm nhìn bộ dạng của Hoắc Vân Kỳ, bình tĩnh nói: "Nô tài chỉ cầu phúc cho bệ hạ."

Hoắc Vân Kỳ cười lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, Phù Liễm đi theo ra đại điện, gọi tiểu đồ đệ Thanh Dương theo sát.

Trong Khôn Ninh Cung.

Thôi hoàng hậu gọi người dọn lên những món ăn mà Hoắc Vân Kỳ thích, còn có dưa và trái cây, nhưng chờ đến giờ Tuất mà vẫn chưa thấy Hoắc Vân Kỳ tới.

Hạ cô cô thấy Thôi hoàng hậu đang tức giận, nhẹ nhàng nói: "Nương nương, hay là để nô tỳ đến Tử Thần Điện xem thử?"

Thôi hoàng hậu gật đầu: "Đi xem xem, có phải bệ hạ gặp chuyện gì nên bị trì hoãn không?"

Hạ cô cô đi đến Tử Thần Điện, Thôi Nghiên đứng dậy, đi tới đẩy cánh cửa sổ ra. Trời đã tối rồi, màn đêm nồng nặc mùi hương của hoa quế. Nếu là trước kia, vào ngày mười lăm hàng tháng, Hoắc Vân Kỳ dù có bận rộn thế nào thì cũng sẽ tới Khôn Ninh Cung từ sớm, nhưng hôm nay lại không tới, cũng không phái người qua báo. Một canh giờ trước Hạ cô cô đã đi xem một lần và nói rằng Hoàng thượng đang bận, bận bịu đến bây giờ sao?

Trong lòng nàng ta có một dự cảm không tốt.

Lúc Hạ cô cô đến Tử Thần Điện, Phù Liễm đang bày các vật phẩm vào trong điện. Có lẽ vừa đem từ trong khố phòng ra, trên mặt đất vẫn còn đất và mảnh vụn vừa được quét, Hạ cô cô có chút sững sờ.

Sau khi đặt bình sứ Hồng vào chỗ, Phù Liễm quay đầu thì thấy Hạ Chi bước vào.

Hạ Chi mở miệng nói trước: "Tổng quản, đây là…"

Phù Liễm không giải thích chuyện gì đang xảy ra, chỉ hỏi: "Hạ cô cô tới đây có việc gì?"

Hạ Chi cười nói: "Hoàng hậu nương nương còn đang chờ bệ hạ cùng dùng bữa tối, nương nương bảo nô tỳ tới xem bệ hạ có bị chuyện gì trì hoãn hay không?"

Phù Liễm chợt nhớ tới, Hoắc Vân Kỳ tối nay cần tới Khôn Ninh cung, nhưng bây giờ người đã đi rồi, lại đang bực bội, chắc sẽ không đến.

"Hạ cô cô nói Hoàng hậu nương nương tối nay nghỉ sớm đi!" Phù Liễm nói xong, gương mặt Hạ Chi lộ vẻ xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Tổng quản, hôm nay là mười lăm…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!