Chương 55: Đại kết cục

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Ngày hai mươi hai tháng hai, Khâm Thiên Giám đã chọn được ngày lành, ngụ ý "Chuyện tốt thành đôi".

Ngày hôm nay có nhiều nghi thức rườm rà, cuối cùng cũng đợi được đến lúc kết thúc. Mục Đào Đào cởi đồ cưới vừa dày vừa nặng trên người mình ra, sau đó gỡ những món đồ trang sức lộng lẫy trên đầu xuống. Nàng đổi thành một bộ áo cưới dài chấm gót giản dị nhẹ nhàng, thay đổi một kiểu tóc khác, khi tất cả đều được chuẩn bị tươm tất, nàng ngồi chờ Hoắc Nghiễn Trưng trở về.

Nàng ngồi trên chiếc giường long phượng màu đỏ thẫm, trong phòng được dán đầy chữ "Hỷ" đỏ tươi. Nàng đã thành thân rồi, còn là thành thân với Hoắc Nghiễn Trưng giống như ý nguyện của nàng.

Vô số hồi ức dần dần hiện lên, mặc dù giữa chừng có nhiều khó khăn trắc trở, nhưng nàng cũng đủ may mắn rồi. Khi còn bé được phụ thân yêu thương, sau này thì gặp được Hoắc Nghiễn Trưng.

Nhìn ánh lửa chập chờn trên những cây nến đỏ, nàng bỗng nhớ đến cảnh pháo hoa nở rộ đầy trời vào ngày sinh thần năm ấy.

Đợi đến khi Hoắc Nghiễn Trưng vào phòng, hắn thấy nàng đang thơ thẩn nhìn chằm chằm cây nến đỏ kia, hồn không biết đang ở nơi nào. Không biết nàng đang suy nghĩ về điều gì, thấy nàng đang ngồi ở đó, trong lòng hắn đầy vui mừng, chậm rãi đi từng bước đến.

Mục Đào Đào đột nhiên trở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiễn Trưng ở trước mặt mình. Hắn đã thay một bộ đồ khác, cũng đã rửa sạch mặt. Đôi mắt của hắn càng trở nên thâm thuý dưới ánh nến, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đủ khiến người ta sa chân ngã vào đó.

"Hoàng…" Sau khi nàng vừa kêu lên một chữ xong, bỗng không biết nên gọi là Hoàng thúc hay là Hoàng thượng, hay gọi như thế nào?

Sau đó nàng ngập ngừng không nói tiếp chỗ ấy.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn vẻ ngập ngừng của nàng, cười khẽ: "Hôm nay chúng ta đã thành thân rồi, nàng nên gọi ta như thế nào?"

Mục Đào Đào đỏ mặt, cụp mắt lộ vẻ ngại ngùng, nàng cắn môi không thốt nên lời, một lúc lâu sau mới thì thào nói: "Phu quân?"

Nghe được hai chữ này, cuối cùng Hoắc Nghiễn Trưng cũng cảm thấy yên tâm. Hắn ngồi xuống ngay mép giường, vươn tay ôm nàng vào lòng thật chặt, cằm tựa trên vai nàng, thì thầm: "Đào Đào, kể từ hôm nay, chúng ta là phu thê."

Hơi thở ấm áp của hắn phà vào cổ nàng, nàng run nhẹ. Nhớ đến mấy hôm trước Ngụy Vân Hi đưa cho nàng một chồng sách đủ các thể loại, nội dung phong phú, xem xong là mặt đỏ tía tai.

Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng và Hoắc Nghiễn Trưng.

Hoắc Nghiễn Trưng cảm nhận được cơ thể của Mục Đào Đào đang run rẩy, tiện dịp áp đến gần, cắn nhẹ lên vành tai của nàng. Một cảm giác kỳ lạ bỗng nhiên vọt ra khỏi thân thể, cả người cứng ngắc.

Cảm giác được sự căng thẳng của nàng, Hoắc Nghiễn Trưng kìm nén sự nhộn nhạo trong lòng mình, từ từ buông nàng ra, dịu dàng nói: "Đêm đã khuya rồi, ngủ đi."

Vừa dứt lời, hắn đã vén tấm đệm lên thay nàng, ý muốn bảo nàng hãy chui vào nằm. Động tác đó đã giúp Mục Đào Đào thả lỏng, cởi giày thêu rồi bò lên giường, nằm xuống ngay ngắn. Hoắc Nghiễn Trưng cũng nằm xuống theo, buông màn, rồi kéo chăn qua đắp lên.

Gối là loại dành cho hai người, chăn cũng cùng nhau đắp một cái.

Lúc còn ở Đông viện, tuy hai người ngủ cùng nhau, nhưng lúc đó có tận hai cái gối, hai tấm chăn. Còn hôm nay bọn họ lại nằm trong cùng một tấm chăn, cảm giác cũng khác trước kia.

Ánh nến lấp ló ngoài tấm màn lụa mỏng, tối nay là đêm động phòng hoa chúc, ngọn nến kia sẽ cháy cả một đêm. Mục Đào Đào không hề buồn ngủ, trong lòng nàng tràn đầy sự hồi hộp, quay sang nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, chỉ thấy khóe môi của hắn lộ rõ sự vui vẻ không thể che giấu hết. Thấy nàng thư thế, hắn xoay người sang đối diện với nàng.

Cánh tay để trong chăn đã vươn đến eo của nàng, kéo nàng lại gần đây: "Sao lại nằm xa như vậy, Đào Đào đang sợ hãi ư?"

Mục Đào Đào chớp chớp mắt, gương mặt nóng hổi, đỏ rực như những đám mây bị lửa đốt vậy.

Nàng nhỏ giọng nói: "Không, không sợ."

Tuy rằng ngoài miệng bảo không sợ, nhưng trong lòng nàng lại vừa sợ hãi vừa mong chờ những việc đó. Ngụy Vân Hi đã nói cho nàng biết một ít, nhưng trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng như thế, tựa đầu lại gần hơn chút nữa, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: "Đừng sợ, ta sẽ không để nàng bị đau đâu."

Đầu của Mục Đào Đào càng ngày càng cúi xuống thấp hơn, đầu cũng đã chạm vào ng*c Hoắc Nghiễn Trưng. Hắn nhẹ nhàng nâng nàng lên, bốn mắt nhìn nhau, nhìn đôi môi mềm mại của nàng, rồi hôn lên nó.

Bọn họ cũng đã từng hôn nhau, nàng vẫn còn nhớ rõ là vào đêm chuyển từ Đông viện đến Thấm viên. Chỉ là lúc đó mối quan hệ bọn họ hoàn toàn khác với bây giờ.

Nàng dựa vào trong lòng hắn, da thịt trắng nõn, thân thể mềm mại, không nơi nào không gây cảm giác kích thích đến hắn. Người hắn khô nóng, mạch nước ngầm ở phần dưới bụng liên tục giày vò hắn.

Nữ nhân nhỏ bé trong lòng đã rơi vào cảnh đẹp theo sự hướng dẫn của hắn. Những tiếng kêu vụn vặt tinh tế tuôn ra giữa răng môi, một đường nghe theo. Cho đến khi vào được nơi cánh rừng sâu thẳm, Mục Đào Đào chợt hoàn hồn, ưỡn người lên như bị hoảng sợ, hai tay của Hoắc Nghiễn Trưng đè lên chân nàng, không cho co lại.

Nàng khẽ kêu một tiếng, còn chưa thể thốt lên bất cứ lời nào tiếp, chợt cảm thấy có thứ gì trượt đến. Cả người nàng run lên một trận, hai tay níu chặt tấm chăn, sự bức bối nói không nên lời từ ngón chân đã chạy thẳng lên tận đỉnh đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!