Giọng nói trầm thấp của Hoắc Nghiễn Trưng bỗng vang lên như tiếng chuông cổ sáng sớm, làm kinh động một đám diều hâu.
Lời này khiến Mục Đào Đào cũng phải kinh ngạc, nàng chỉ muốn để cho mọi người biết nàng với Hoắc Nghiễn Trưng không phải kiểu quan hệ đó, chỉ muốn để cho mọi người biết Hoắc Nghiễn Trưng đã đồng ý cho nàng tự chọn phu quân.
Chỉ là… trong lòng ngầm thừa nhận muốn đánh tan hy vọng của Hoắc Nghiễn Trưng.
Nhưng nàng không ngờ Hoắc Nghiễn Trưng sẽ đột nhiên nói như vậy, lại còn ngay trước tất cả triều thần trên điện. Tay nàng đặt trên vịn cửa vẫn chưa buông ra, cứng đờ tại chỗ, hồi lâu không trả lời.
Đợi chờ mà không nghe được lời đáp của Mục Đào Đào, mọi người đều quay lại nhìn nhau, không hẹn mà cùng cúi đầu. Hoắc Nghiễn Trưng bỏ sổ con trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy đi về phía Mục Đào Đào.
Thấy bóng người đi tới, tim Mục Đào Đào giật thót lên. Khi nàng thấy ánh mắt đầy oán trách của Hoắc Nghiễn Trưng, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo, buông tay khỏi khung cửa, xoay người chạy ra ngoài.
Sao Hoắc Nghiễn Trưng có thể để cho nàng chạy đi dễ dàng như thế, hắn liền rảo nhanh chân đuổi theo, triều thần trong điện ngẩng đầu ngoái nhìn.
Xuân Hiểu và Thanh Dương cùng đứng canh ngoài điện đều nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Mục Đào Đào và Hoắc Nghiễn Trưng. Sau đó nhìn thấy Mục Đào Đào chạy ra, ngay tiếp theo là Hoắc Nghiễn Trưng đuổi tới.
"Đào Đào!"
Mục Đào Đào nghe tiếng gọi, bước chân dừng lại đưa lưng về phía hắn. Dù tránh được lần này cũng chẳng thể tránh được suốt đời, cũng không có ai ở đây lúc này, nàng xoay người lên tiếng: "Hoàng thúc."
"Chạy cái gì chứ?" Hắn từ từ đến gần, cất giọng trầm thấp.
Nàng cúi thấp đầu, nhẹ mím môi: "Ta vốn không biết trong điện có nhiều người như vậy."
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn dáng vẻ của nàng, đưa tay nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, ép nàng nhìn hắn: " Ừ, bọn họ hoàn toàn không đáng để bận tâm."
Nhìn đôi mắt sâu hun hút của hắn, trong lòng Mục Đào Đào thấp thỏm, cau mày, không đáng bận tâm, vậy nên hắn mới hỏi những lời như vậy trước mặt triều thần.
Thấy nàng cau mày, hắn khẽ đưa tay vuốt nhẹ: "Sao lại cau mày, cho hoàng thúc một câu trả lời thực sự rất khó sao?"
Nàng khẽ cắn môi dưới, rũ mi mắt, lông mi nhỏ dài phủ lên tròng mắt, không thể nhìn rõ cảm xúc của nàng. Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Mục Đào Đào, một lúc lâu sau mới nghe được nàng nhẹ nhàng hỏi lại: "Vì sao hoàng thúc phải nói như vậy?"
"Nói cái gì?"
Hoắc Nghiễn Trưng hỏi, Mục Đào Đào nặng nề thở một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta cho là chúng ta đã nói xong từ trước đó rồi."
"Quả thực đã nói xong rồi, nhưng Đào Đào, ta để nàng chọn, chứ đâu nói ta không thể làm người được chọn, có phải hay không?"
Nghe lời này của hắn, tâm tình Mục Đào Đào cực kỳ phức tạp. Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng không đáp lời, thấp giọng hỏi: "Nàng còn thích ta không?"
Nàng vẫn không nói gì, lại nghe hắn tiếp tục: "Ta thích nàng từ năm Nguyên Khánh thứ mười sáu đến tận bây giờ, ta biết tương lai ta cũng sẽ chỉ yêu mình nàng thôi. Ta không thể chấp nhận nhìn nàng gả cho người khác, cũng không thể chịu nổi việc để nàng rời đi. Nếu nàng không muốn thành thân, vậy ta cũng không thành thân. Chỉ cần nàng vẫn còn ở đây, ta cũng sẽ bắt đầu ở trong thâm cung sâu thẳm này, chúng ta mãi bên cạnh nhau."
Lời này của Hoắc Nghiễn Trưng khiến nàng cảm thấy khóe mắt cay cay, thật đúng như Ngụy Vân Hi đoán.
"Nếu như cả đời này ta không thành thân, hoàng thúc cũng vĩnh viễn không thành thân sao?"
"Tại sao lại không?"
"Dĩ nhiên không thể, nếu người không có đời sau, tương lai lấy ai kế vị?"
Nhìn đôi mắt nàng ứa nước mắt, hắn siết chặt tay nàng: "Có Hoắc Vân Chiêm, Hoắc Vân Hằng, dù gì nàng cũng thấy, Hoắc Vân Hằng cũng đã sinh một người con gái."
Mục Đào Đào: "…"
"Đào Đào, gả cho ta được không?"
Hoắc Nghiễn Trưng nói xong hồi lâu vẫn không nghe được Mục Đào Đào trả lời, trái tim thấp thỏm bất an, hắn lo lắng đến nỗi cổ họng căng cứng.
Nhìn hình ảnh hắn lúc này, lại nghĩ về những năm này đã cùng nhau trải qua bao chuyện lớn nhỏ, nàng vẫn còn thích hắn. Ngụy Vân Hi đã từng hỏi, Mục Vọng Thu cũng nhắc đến, Thái hoàng thái phi cũng dò la vô số lần, nhưng nàng chỉ một mực trả lời rằng nàng không thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!