Chương 53: Trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Có lẽ bởi vì chuyện của An Ngu khiến trong lòng nàng bị chấn động rất lớn. Lúc Mục Vọng Thu giải thích với nàng, nàng không còn mâu thuẫn đến vậy nữa.

Mặc dù nàng không có Mục Vọng Thu bên cạnh nữa, nhưng phụ thân đối xử với nàng rất tốt. Mặc dù Hầu phủ phu nhân không thân thiết, nhưng cũng không hề nghiêm khắc với nàng. Sau khi Hầu phủ không còn, Hoắc Nghiễn Trưng đối xử với nàng cũng vô cùng tốt, nghĩ như vậy thì Mục Vọng Thu còn đáng thương hơn nàng. Từ nhỏ đến lớn, nàng ấy chỉ có một người là phụ thân, sau khi lớn lên lại vì Hoắc Nghiễn Trưng mà không thể không rời khỏi Hầu phủ.

Mục Vọng Thu cũng không phải cố ý mà không cần nàng nữa.

Sau khi nghĩ như vậy, nàng chầm chậm nhìn về phía Mục Vọng Thu, mím môi: "Sau này, người dự định thế nào?"

Nàng hỏi như vậy, Mục Vọng Thu bỗng khựng lại. Nàng ấy còn chưa tính toán xem sau này thế nào, chủ yếu là chưa suy nghĩ xong sẽ sắp xếp cho Mục Đào Đào thế nào.

Nhưng nhìn những tia hy vọng trong đáy mắt của Mục Đào Đào, nàng ấy không muốn để Mục Đào Đào thất vọng, nghĩ một lúc mới dịu dàng lên tiếng: "Dự định của ta còn phải xem suy nghĩ của con như thế nào nữa? Con có bằng lòng đi cùng ta không? Chúng ta cùng sống ở Kinh thành cũng được, hoặc là đi nơi khác cũng được, trong đạo quán buồn tẻ quá, con sẽ không thích đâu."

"Con biết rồi." Mục Đào Đào nói rồi gật đầu, nàng không trả lời Mục Vọng Thu. Liệu nàng có thể rời khỏi Vương phủ hay không, nàng cũng không biết nữa.

Thu Nguyệt và những người đó có thể bình an hay không, có thể sống cuộc sống yên ổn hay không, đó chính là trói buộc trên người nàng.

Thời gian Mục Đào Đào ở Ngụy phủ hơi lâu, nghĩ rằng muộn một chút hẵng về. Nhưng sắc trời vẫn chưa đến hoàng hôn, người ở bên cạnh Ngụy đại phu nhân đã đến sân vườn của Ngụy Như Băng.

"Quận chúa, Nhiếp chính vương đến đón người rồi, đang ở trước phủ đợi người."

Nhìn nụ cười trên mặt lão ma ma, cảm thấy Hoắc Nghiễn Trưng đối với Mục Đào Đào cũng quá tốt rồi, còn đích thân đến đón.

Mục Đào Đào lại nghĩ đến vết thương trên người Hoắc Nghiễn Trưng, bị thương mà hắn cũng đích thân đến, do sợ nàng rời đi sao?

Nàng không chắc chắn đến vậy, nhưng tuyệt đối không giống như trong lòng của lão ma ma đang nghĩ.

Mục Vọng Thu nghe xong lời này của lão ma ma thì sắc mặt sa sầm đi, có chút lo lắng nhìn về phía Mục Đào Đào: "Bây giờ con phải trở về rồi sao?"

"Đúng vậy. Gần đây người đều ở chỗ này của Thất cô cô sao?"

Mục Vọng Thu "Ừ" một tiếng, Mục Đào Đào nói: "Vậy khi nào có thời gian rảnh, con sẽ đến đây."

Ngụy Vân Hi tiễn Mục Đào Đào xuất phủ, kiệu của Hoắc Nghiễn Trưng đã dừng lại đợi ở cửa Ngụy phủ rồi. Ngụy đại phu nhân bọn họ cũng đợi ở cửa, Mục Đào Đào đi ra từ biệt Ngụy đại phu nhân bọn họ rồi lên kiệu.

Hoắc Nghiễn Trưng nằm nửa người trên cái gối mềm, thấy Mục Đào Đào lên kiệu, hắn gài cửa sổ lại, kiệu chầm chậm được nâng lên.

Mục Đào Đào nhìn hắn rồi gọi một tiếng: "Hoàng thúc."

Sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng không tốt lắm, cũng không nhìn nàng. Sau khi hắn nghe thấy nàng gọi mới chầm chậm nâng tầm mắt lên: "Ta không đến đón nàng, có phải là nàng không về nữa đúng không?"

"Không có, ta chuẩn bị một lát dùng bữa tối xong mới về."

"Gặp được Mục Vọng Thu rồi?"

Giọng nói của hắn rất lạnh lùng, nhìn sắc mặt Mục Đào Đào khẽ thay đổi, lồng ng*c hắn như đột nhiên co thắt lại. Có vài thứ cứ như là bị cuốn trôi ra khỏi lòng bàn tay, kéo lấy vết thương mà đau đớn từng chút từng chút.

"Gặp được rồi."

Nàng trả lời xong thì không nói gì thêm, Hoắc Nghiễn Trưng chầm chậm siết chặt tay, hồi lâu cũng không nói chuyện, bầu không khí bên trong trầm xuống.

Mục Đào Đào cử động thân thể, đúng lúc hướng về phía Hoắc Nghiễn Trưng.

"Hoàng thúc không cần đến đón ta đâu, sắp xếp một người coi chừng ta được rồi. Thật ra người không coi chừng cũng không sao, ta sẽ không im lặng mà rời đi."

Lời này của nàng, từng câu từng chữ như đâm vào trái tim hắn. Lúc Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi ra khỏi cửa, nói với hắn là ra ngoài đi dạo, hắn thật sự tưởng là như vậy. Nhưng hắn chờ mãi vẫn không đợi được nàng trở về, cũng không biết là thế nào, đợi rồi lại đợi, rồi đột nhiên hoảng sợ. Mục Đào Đào đi gặp Mục Vọng Thu rồi, bọn họ sẽ nhận nhau sao? Mục Đào Đào sẽ đi cùng Mục Vọng Thu sao? Liệu nàng có trở về đây không?

Từng dòng suy nghĩ nối tiếp nhau cứ như là cây măng sau cơn mưa xuân, không chôn vùi được, cũng không giấu đi được.

"Không phải ta sợ nàng đi nên mới đến đón nàng đâu." Hắn nói. Mục Đào Đào gật đầu, cũng không có tranh luận, cứ như là đồng tình nhưng thật ra không phải, nàng chỉ là hiểu được cách cư xử khôn ngoan mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!