Chương 52: Chân tướng – Mẹ con gặp lại nhau

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Bắt đầu lại, Hoắc Nghiễn Trưng cho rằng tình cảm của hắn và nàng có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Mục Đào Đào biết rõ ý của Hoắc Nghiễn Trưng, nhưng nàng có suy nghĩ riêng của chính mình. Bắt đầu lại với nàng mà nói, là buông xuống tất cả quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới.

Đối với nàng mà nói, những vui sướng của thiếu nữ khi mới biết yêu Hoắc Nghiễn Trưng, lúc này nàng cũng nên bỏ lại trong quá khứ rồi.

Nàng muốn tiến một bước nói rõ, nhưng nghĩ đến vết thương trên người của Hoắc Nghiễn Trưng, nàng cảm thấy bây giờ không cần thiết khiến hắn không vui, bèn không có nói ra.

Mấy ngày nay, Hoắc Nghiễn Trưng thông báo với bên ngoài rằng ngẫu nhiên chỉ là thi thoảng bị nhiễm phong hàn, thân thể khó chịu, nằm ở phủ đệ dưỡng thương.

Mục Đào Đào ở phủ đệ chăm sóc Hoắc Nghiễn Trưng dưỡng thương, lúc rảnh rỗi đột nhiên nhớ tới lời Hoắc Nghiễn Trưng nói ngày đó. Nếu hắn ch*t, bảo nàng đi tìm Ngụy Như Băng, tìm Ngụy Như Băng làm gì?

Nàng vốn định hỏi cho rõ, nhưng trì trệ mãi không có cơ hội xuất phủ.

Nàng để Thu Nguyệt đưa tin cho Ngụy Vân Hi, tạm thời không có tin tức của nàng. Sau khi nhận được tin, Ngụy Vân Hi rất vui mừng.

Nàng ấy cũng không để ý đến rất nhiều chuyện phải chuẩn bị cuối năm, hấp tấp tới ngay vương phủ.

Trong tay nàng ấy vẫn còn có lệnh bài Vương phủ mà năm đó Hoắc Nghiễn Trưng cho nàng ấy. Mãi đến khi người đã đi vào trong Vương phủ, Mục Đào Đào mới nhận được tin tức.

Hoắc Nghiễn Trưng nằm dưỡng thương, Ngụy Vân Hi tới Đông viện có chút không thích hợp lắm. Quản gia bèn dẫn nàng ấy tới Thấm viên, sau đó cho người thông báo Mục Đào Đào quay lại Thấm viên.

Tỷ muội nhiều ngày không gặp cũng có nhiều chuyện có thể nói. Vốn dĩ Mục Đào Đào sẽ không giấu bất kỳ chuyện gì, nhưng gần đây Ngụy Vân Hi cảm nhận được, đáy mắt Mục Đào Đào có chuyện giấu giếm, thậm chí cũng không muốn nói cho với nàng ấy biết.

Nàng ấy thoáng chốc nhớ tới nữ đạo sĩ lúc đó ở trong sân của Thất cô cô, luôn mang cái khăn che mặt. Trong một lần tình cờ gió thổi cái khăn che mặt lên, nàng nhìn thấy một bên gò má, cực kỳ giống với Mục Đào Đào.

Nàng ấy đã hỏi qua Ngụy Như Băng, nhưng Ngụy Như Băng không vui, nàng ấy cũng không hỏi lại nữa.

Nhưng lúc này nhìn dáng vẻ của Mục Đào Đào, cũng có chút giống với ánh mắt của nữ đạo sĩ kia, cuối cùng mở miệng dò hỏi: "Đào Đào, lúc đầu ở phủ Trường Tín Hầu cũng có người ở đạo quán sao?"

Mục Đào Đào sửng sốt một chút: "Sao lại hỏi như vậy?"

Nàng suy nghĩ một lúc mới nói: "Mục Vọng Thu đã đi vào đạo quán, nhưng nàng ấy đã sớm không còn ở đó."

Ngụy Vân Hi nghe cái tên này, sắc mặt chậm rãi cứng lại, khó trách nàng ấy luôn cảm thấy có cái gì không đúng nhưng lại không nói ra được. Bình thường không phải cũng có người nói về chuyện Mục Đào Đào lớn lên trông giống Mục Vọng Thu sao?

Cho nên, người ở trong viện của Thất cô cô, có thể là Mục Vọng Thu?

"Sao ngươi lại nhắc đến chuyện này? Thất cô cô bảo ngươi hỏi sao?"

Ngụy Vân Hi lắc đầu một cái: "Vài ngày trước, ta nhìn thấy một người trong viện của Thất cô cô, cảm giác dáng dấp rất giống ngươi."

Mục Đào Đào đang nắm tay của Ngụy Vân Hi bỗng nhiên hơi siết lại: "Bây giờ, người đó vẫn còn đang ở trong viện của Thất cô cô sao?"

Ngụy Vân Hi gật đầu một cái, Mục Đào Đào liên hệ với những gì Hoắc Nghiễn Trưng đã nói, thừa dịp nói ngay: "Thất cô cô ở phủ đệ sao? Chúng ta đi tìm nàng ta đi."

Nghe lời này, Ngụy Vân Hi lập tức hiểu ngay ra: "Lúc này, đi ngay bây giờ sao?"

"Ừ."

Mục Đào Đào bảo Xuân Hiểu báo lại với Hoắc Nghiễn Trưng, nàng cùng Ngụy Vân Hi xuất phủ luôn, còn Thu Nguyệt đi theo nàng.

Ngụy phủ, trong viện của Ngụy Như Băng.

Mục Vọng Thu đang chế thuốc cùng Ngụy Như Băng. Ngụy Như Băng nhìn thấy dáng vẻ trong lòng có tâm tư của nàng ấy, mấy lần muốn nói lại thôi. Mục Vọng Thu nhìn nàng ta một cái: "Lời ngươi muốn nói ta đều hiểu, đừng thúc giục ta, để ta suy nghĩ thêm một chút."

"Sư thúc, người đã trở về, người đi gặp nàng ấy một lần đi, nàng ấy có thể tiếp nhận người hay không thì nói sau? Nếu nhất định không đi gặp, đợi tương lai nàng ấy biết, nhất định trong lòng còn nảy sinh cảm giác oán hận nhiều hơn so với bây giờ." Ngụy Như Băng vừa nói, Mục Vọng Thu hít sâu một hơi, nàng ấy muốn Mục Đào Đào theo Mục Kính Vi rời đi, đến Khôn Thành.

Nhưng không ngờ chỉ mỗi Mục Kính Vi đi, còn Mục Đào Đào ở lại Vương phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!