Nếu nghe được câu nói này vào ngày cập kê khi ấy, nàng sẽ vui mừng đến mức độ nào còn chưa biết.
Nhưng bây giờ đã không còn giống khi xưa, bây giờ nghe được những lời này, lồng ng*c nàng có chút nghẹn ngào, có chút khó chịu, lại không hề vui mừng chút nào.
Đầu nàng trống rỗng trong chốc lát, không biết bản thân nên phản ứng như thế nào.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn đôi mắt bình thản không gợn sóng của nàng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Bên trong không hề có chút vui mừng nào, không có vui vẻ chờ mong, giống như câu nói ban nãy của hắn không hề có liên quan gì đến nàng.
"Nàng không tin lời ta nói sao?"
Bên trong giọng nói trầm thấp của hắn là một tia bất an không thể che giấu, trong đôi mắt chứa hình ảnh phản chiếu của nàng, mất đi sức sống.
Mục Đào Đào nỗ lực cười dịu dàng: "Thật sự hoàng thúc không cần vì dỗ ta mà nói dối như vậy. Người đối tốt với ta, trong lòng ta hiểu rõ, tâm ý của người ta cũng hiểu rõ. Tuổi ta còn quá nhỏ, lại ở chung với một nam nhân duy nhất là người trong thời gian dài như vậy, là hiểu lầm mà thôi! Chuyện thích hay không thích chỉ là chuyện rất nhỏ trong đời này thôi, người thật sự không cần lo lắng như vậy."
Hoắc Nghiễn Trưng lẳng lặng nhìn nàng, hơi thở đi vào tim phổi, hoá thành cảm giác đau đớn dần dần lan tràn khắp đáy lòng, hắn chậm rãi buông tay.
"Những người đó là vì bảo vệ nàng nên mới tồn tại. Một khi đã như vậy, vậy cứ để bọn họ ở lại tiếp tục bảo vệ nàng là được, không cần phải đi."
"Cũng đừng nói những lời như dùng mạng của nàng đổi mạng cho người khác, ai cũng không đổi được."
"Còn nàng, không đến mức phải nói những lời như cả đời không thành thân, không con cái để chọc vào lòng ta." Hắn nói xong, Mục Đào Đào mím môi, yếu ớt giải thích: "Ta không phải…"
Hoắc Nghiễn Trưng cắt ngang lời nói của nàng, trầm giọng hỏi: "Chuyện mà Mục Kính Vi dặn dò nàng, nàng có thể làm được không?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Mục Đào Đào ngay lập tức tối sầm: "Những lời Tam tỷ tỷ nói với ta, hoàng thúc đã nghe được rồi sao?"
Tuy hắn không nghe được nhưng hắn đoán được. Mục Kính Vi hận Mục Vọng Thu, cảm thấy rằng Mục Vọng Thu liên lụy cả nhà bọn họ. Mục Kính Vi cũng hận hắn, cảm thấy rằng hắn tính kế Mục thị, vừa hay, Mục Đào Đào là con gái Mục Vọng Thu, lại luôn ở gần hắn hắn. Vậy nên để nàng đi báo thù là một lựa chọn không thể tốt hơn.
Lấy hiểu biết của hắn đối với Mục Đào Đào, khi nàng biết chân tướng rồi, sẽ cảm thấy mình nợ Mục Kính Vi, đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng ấy.
Hắn cũng đâu cần phải đi nghe lén?
Mục Đào Đào nhìn dáng vẻ im lặng của Hoắc Nghiễn Trưng, từ đáy lòng đánh lên một hồi trống, nàng có thể làm được không?
Nàng còn có lựa chọn nào khác hay sao, nàng nhất định phải làm được, nhưng mà…
Thấy nàng cũng không nói lời nào, từ tận đáy lòng Hoắc Nghiễn Trưng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cho dù lòng nàng chỉ có một chút do dự nhỏ nhoi, vậy thì cũng có thể chứng minh trong lòng nàng có hắn.
Hắn sờ đầu nàng, nhẹ giọng dò hỏi: "Bây giờ nàng có mệt hay không?"
Giọng nói trở nên quá mức dịu dàng, đề tài cũng thay đổi quá mức nhanh chóng, khiến người ta khó lòng nắm bắt, nàng ngây thơ lắc đầu: "Không mệt lắm."
"Ta cho nàng một cơ hội." Nói xong, hắn lập tức lấy một thanh đoản kiếm từ trong ống tay áo dài ra, đưa về phía nàng.
Trong lòng Mục Đào Đào như đang có sóng to gió lớn quay cuồng, không thể tin nổi mà nhìn hắn. Sau đó nhìn thanh đoản kiếm kia, trên tay cầm của thanh đoản kiếm còn khảm một viên ngọc bích xanh lục, trên vỏ đoản kiếm có hình nhị long hí châu, sinh động như thật.
Trong mắt nàng có chút do dự, có chút không hiểu, chậm chạp không chịu duỗi tay tiếp nhận thanh đoản kiếm kia.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng một lúc lâu, vẫn luôn ngồi yên, duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng kéo qua, đưa nó vào tay nàng.
Tay cầm đoản kiếm của Mục Đào Đào không khống chế được mà run rẩy, lời nói của Mục Kính Vi vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng. Nếu nàng không ch*t thì Hoắc Nghiễn Trưng phải ch*t.
Ám sát Nhiếp chính vương, nếu hắn ch*t thì nàng cũng trốn không thoát.
Hoắc Nghiễn Trưng kéo lấy thân thể nàng, hắn cũng di chuyển qua đối mặt với nàng. Cả hai ngồi đối diện nhau, khuôn mặt Hoắc Nghiễn Trưng bình tĩnh đến mức khiến lòng nàng hoảng loạn.
"Hoàng thúc có ý gì?" Nàng hỏi.
Hoắc Nghiễn Trưng không trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ kéo tay nàng, rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, chĩa mũi kiếm về phía mình. Thân đoản kiếm bóng loáng lóe lên tia sáng, mũi nhọn như sương giá, có thể chém sắt như chém bùn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!