Nhìn thấy Mục Kính Vi đi tới, Hoắc Nghiễn Trưng và Thạch Quảng cùng nhau rời khỏi phòng ngủ. Mục Kính Vi hành lễ với Hoắc Nghiễn Trưng, xem như là lời chào. Hai người liếc nhau một cái, ánh mắt lạnh lùng và lãnh đạm.
Sau khi chào hỏi, Mục Kính Vi tới trước giường. Nàng ấy đứng im không nhúc nhích, im lặng ngắm gương mặt của Mục Đào Đào. Hai tay đưa ra phía trước, tay bị ống tay áo che mất, không biết đang làm gì bên trong.
Mục Đào Đào cũng ngửa đầu nhìn nàng ấy, kêu: "Tam tỷ tỷ."
Nhìn thấy sắc mặt của nàng, cùng với cánh tay và trên đùi có máu bầm, biết nàng đã chịu không ít đau đớn. May là nhặt được cái mạng về, có chút không đành lòng nhưng cũng đồng thời không vui.
Hôm qua sau khi Hoắc Vân Chiêm đã đi rồi, nàng ấy một mình trở về phủ một chuyến, lần đầu tiên bước vào Hồ Tâm Tiểu Trúc của Mục Đào Đào. Bên trong có dấu chân của ba người, nàng ấy cũng đoán sơ sơ được, trong phòng sách có vài thứ bị mang đi. Theo suy đoán của nàng ấy, chắc là do Mục Đào Đào mang đồ đạc ra ngoài.
Đã hẹn với nàng ấy là cùng nhau trở về Hầu phủ, vậy mà nàng lại giấu diếm nàng ấy, một mình về Hầu phủ trước.
"Hôm qua muội trở về Hầu phủ trước?"
Mục Đào Đào nghĩ đến bức thư trong cái hộp kia, gật đầu: "Vâng."
"Không phải đã nói là chúng ta cùng nhau trở về à, tại sao muội lại về một mình trước?" Mục Kính Vi chất vấn, Mục Đào Đào rũ mắt xuống: "Ta muốn đi xem trước sau đó mới cùng tỷ tỷ đi xem, cũng không bị xung đột."
"Vì sao?"
"Lần trước ta và tỷ tỷ trở về, tỷ tỷ đến Hồ Tâm Tiểu Trúc thì không đi nữa. Ta thì muốn đi vào trong phòng nhìn một chút." Giọng của nàng bình tĩnh, thản nhiên nói. Vẻ mặt Mục Kính Vi không vui.
"Thì ra muội đã biết." Nàng nghe được trong giọng Mục Kính Vi có chút chế giễu, cũng không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Là muội không phải, Tam tỷ tỷ đừng trách."
"Nếu không phải là như vậy thì cần phải trả lời với thái độ thành khẩn, chứ không phải nói người khác đừng trách, đạo lý này muội hiểu không?"
Tim Mục Đào Đào hơi chùng xuống, ngước mắt nhìn về hướng Mục Kính Vi: "Mời Tam tỷ tỷ chỉ bảo."
"Ta xin hỏi muội, muội có thể đi theo ta đến Khôn Thành không?"
Mục Đào Đào nghĩ tới những người sau lưng Thu Nguyệt, có thể đi tới Khôn Thành hay không, nàng còn phải thu xếp ổn thỏa cho những người này thật tốt đã. Cho nên có lẽ bây giờ không đi được, phải chờ xem như thế nào đã.
Nàng chưa kịp trả lời, Mục Kính Vi đã nói: "Không thể đi sao?"
"Muội sẽ tiếp tục ở lại Nhiếp chính vương phủ sao? Chưa hết hy vọng?" Mục Kính Vi đè lửa giận trong lòng, khắc chế giọng nói, nhưng trong mắt lộ ra lửa giận. Mục Đào Đào thấy rất rõ, nàng ấy hận Hoắc Nghiễn Trưng, cũng có thể là do hận nàng chăng? Chỉ là liệu Mục Kính Vi biết mẹ đẻ của nàng là Mục Vọng Thu không?
Điều Mục Kính Vi đang nghĩ không giống với những suy tư trong đầu nàng. Hôm nay ở đây, nàng đã biết bí mật về Hoắc Nghiễn Trưng, sao nàng có thể vọng tưởng như vậy chứ, không thể.
"Tỷ tỷ đừng lo lắng quá, hiện tại ta không thể đi, ta còn có chút việc phải xử lý." Nàng nói xong, Mục Kính Vi nhíu mày: "Chuyện gì?"
Mục Đào Đào không nói gì, hai tỷ muội lặng im nhìn đối phương. Qua một lúc lâu, Mục Kính Vi mới hỏi: "Có phải muội đã biết Mục Vọng Thu là mẹ đẻ của mình phải không?"
Nghe Mục Kính Vi nói, nàng cúi đầu "Vâng" một tiếng. Nàng cúi thấp đầu xuống, hai tay chọt chọt ở trên giường, xiêm y trên người thả lỏng, nhìn từ trên xuống cực kỳ gầy. Mục Kính Vi siết chặt tay, trong lòng buồn phiền.
Nàng ấy cắn chặt hàm răng, hạ quyết tâm: "Muội biết khi nào?"
Mục Đào Đào trả lời: "Ngày hôm qua."
"Thân phận của mẫu thân muội, muội cũng biết rồi?" Mục Kính Vi nhướng mày, trong lời nói vẫn nói là mẫu thân của muội, vẫn không gọi Mục Vọng Thu là cô cô, có lẽ Mục Kính Vi oán hận Mục Vọng Thu.
Nàng biết, Mục Kính Vi có thể hận, dù sao cũng do Mục Vọng Thu đã phá vỡ sự bình yên của Hầu phủ. Cũng bởi vì nàng, người của Mục thị mới rơi vào kết cục như thế.
"Đã biết."
"Nếu đã biết, vậy sao muội còn muốn như vậy?" Vấn đề này làm cho Mục Đào Đào nhớ lại lúc trước ở Hầu phủ, Mục Kính Vi hỏi nàng có muốn báo thù cho cha hay không.
Là Hoắc Nghiễn Trưng phát hiện thân phận của Mục Vọng Thu, thân phận của các nàng tại Hầu phủ, thù này căn bản ở trên người các nàng. Các nàng chính là mầm hoạ, các nàng vốn không nên tồn tại. Nhưng bây giờ ch*t rồi thì có thể khiến cho tất cả trở về như ban đầu sao?
Hiển nhiên không thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!