Hoắc Nghiễn Trưng xử lý xong mọi việc thì trở về Vương phủ.
Lúc trở về, hắn thấy Mục Đào Đào vẫn còn ngủ say nên đi tắm rửa thay quần áo. Khi trở lại đã thấy nàng ngồi dậy vén tấm màn sa lên.
Nàng vén màn, ngước mắt lên đã bắt gặp bóng dáng Hoắc Nghiễn Trưng bước vào cửa nên hơi khựng lại, tấm màn chưa kịp vén hết đã buông tay rủ xuống.
Nàng chợt phát hiện trên đầu ngón tay mình có một lỗ kim, khi chạm vào cảm thấy hơi nhói.
Nhìn xuyên qua lớp màn mỏng, nàng thấy Hoắc Nghiễn Trưng đi về phía mình. Hắn vén màn treo lên móc vàng rồi dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: "Tỉnh rồi à."
"Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không?"
"Hoàng thúc, Thu Nguyệt đâu?"
Hai người cùng mở lời, sau khi nói ra cả hai đều sửng sốt. Hoắc Nghiễn Trưng trả lời: "Thu Nguyệt ở bên ngoài. Nàng bị thương nên cần nghỉ ngơi một thời gian, ta đã bảo Thạch Quảng qua đây xem mạch cho nàng rồi."
Mục Đào Đào nhẹ nhàng gật đầu. Trừ chút ký ức về chuyện bị bắt cóc trước khi hôn mê ra, những chuyện xảy ra sau đó nàng hoàn toàn không biết gì. Nàng không rõ Mục Kính Vi có biết chuyện mình đã về Vương phủ hay không.
Nàng nhìn Hoắc Nghiễn Trưng rồi dịu dàng trả lời: "Ta vẫn khỏe, cũng không thấy khó chịu lắm. Hoàng thúc có thể bảo Thu Nguyệt vào đây một chút không?"
"Được."
Hoắc Nghiễn Trưng gọi Thu Nguyệt vào rồi bước khỏi phòng, hắn cảm thấy nàng có chuyện cần phải nói với Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt thấy nàng tỉnh lại, trong mắt hiện dần ứa nước, khuôn mặt tiều tụy đến mức nhìn lướt qua cũng thấy có chút lạ lẫm.
Nàng ấy đến gần rồi quỳ xuống trước mặt Mục Đào Đào: "Nô tỳ có lỗi, nô tỳ không thể bảo vệ Quận chúa thật tốt, xin Quận chúa trách phạt!"
Mục Đào Đào hơi nhíu mày, đưa tay kéo nàng ấy dậy: "Chuyện này sao trách ngươi được, lúc ấy xe ngựa không vững, có thể thấy rõ ràng có người đã nhắm vào ta từ sớm rồi, vậy nên nhân lúc không có ai mới ra tay như vậy."
"Là do nô tỳ đã sơ sót!" Thu Nguyệt nói, Mục Đào Đào dở khóc dở cười, dịu dàng an ủi: "May lúc đấy ngươi không có ở đó, nếu không chẳng phải chúng ta đều sẽ bị bắt trói sao… Mau đứng lên đi."
Thu Nguyệt nghe nàng nói thế, chẳng những không chịu đứng dậy mà còn dập đầu xuống đất.
Thân thủ của nàng ấy cũng được, dù không chắc có thể gi*t sạch bọn cướp, nhưng nếu nàng ấy ở đó thì nhất định sẽ không để Mục Đào Đào bị trói. Nhưng nàng ấy lại lừa Mục Đào Đào, nhất quyết không chịu nói ra thân phận của mình.
Hôm nay nàng ấy nói thật với Mục Đào Đào, dù được chấp nhận hay không thì cũng cảm thấy vui sướng.
Nhưng chuyện đến nước này, hầu như tất cả hành động của bọn họ đều đã lộ ra ngoài. Hơn nữa còn từng đối mặt với ám vệ mà Phong Tức mang theo và người của Tấn An ti, dù thế nào đi nữa thì hôm nay nàng ấy nhất định phải nói thật thân phận của mình cho Mục Đào Đào.
Quỳ không chịu dậy, khuyên bảo còn dập đầu, Mục Đào Đào nhíu mày nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn nói thật với ta về thân phận của mình đúng không? Muốn nói thì cứ đứng lên mà nói, quỳ làm gì chứ? Ta cũng đâu có trách ngươi."
Thân thể Thu Nguyệt cứng đờ, mãi lúc lâu sau nàng ấy mới ngẩng lên nhìn Mục Đào Đào.
"Quận chúa, người biết từ khi nào?"
Thấy ánh mắt nàng ấy đầy sự kinh ngạc, Mục Đào Đào cười cười: "Đứng lên đi. Ta ngủ lâu lắm hả? Hôm nay có tuyết rơi…"
Thu Nguyệt chậm rãi đứng lên, đưa mắt ra ngoài cửa sổ: "Mãi tối hôm qua Nhiếp chính vương mới mang Quận chúa trở về, người ngủ cả đêm, sáng nay trời trong có tuyết."
"Nhiếp chính vương cứu ta sao? Vậy ai đã bắt ta?" Giọng nàng rất nhẹ nhàng. Thu Nguyệt nghĩ đến tin tức truyền ra trong cung, nỗi sợ trong lòng đến giờ vẫn chưa biến mất. May là Mục Đào Đào không sao, nếu không nàng ấy chỉ có thể lấy cái ch*t để chuộc tội.
"Vâng, là Phó thái hậu bắt Quận chúa."
"Tại sao?"
"Chuyện Nhị điện hạ ẩn náu ở khách điếm bị Phó thái hậu biết được nên đưa về cung. Có lẽ nàng ta muốn lợi dụng Quận chúa để uy hiếp Nhiếp chính vương cho Nhị điện hạ lên kế vị."
"Chẳng phải Hoàng đế vẫn còn sao? Sao Nhị điện hạ có thể kế vị được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!