Chương 47: Là lỗi của ta… Nàng đừng hận ta, được không…?

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Vào một ngày tuyết giờ Tuất, trời đã sẩm tối, những bông tuyết trắng tinh khôi đã khiến cho cảnh đêm dần trở nên mờ ảo hơn.

Hoắc Vân Kỳ đã nằm mê man một lúc lâu, nằm trên giường tựa như đã say giấc, vẫn còn hô hấp và tiếng mạch đập nhưng không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Phù Liễm vẫn ngồi ở trước cẩn thận chăm sóc, mỗi ngày đều rót vào miệng một ít thức ăn lỏng. Ngoại trừ việc đã gầy hơn một chút thì chẳng khác gì so với ngày xưa.

Lúc Hoắc Vân Chiêm đến, Phù Liễm vừa đút xong bữa tối, cung nhân trật tự đi vào, sau khi bưng hết đồ ăn thì đưa đi rửa sạch.

Thấy Hoắc Vân Chiêm bỗng dưng đến đây, vẻ mặt của Phù Liễm thay đổi ngay lập tức, đứng lên thưa: "Lão nô bái kiến Nhị điện hạ."

"Đứng lên đi, không cần đa lễ." Hắn ta nói xong, đi đến trước giường Hoắc Vân Kỳ. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Hoắc Vân Kỳ, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng, tựa như có một thứ đang kêu gào muốn phá tan xiềng xích, Dường như thứ đó không có cảm xúc, cũng không có luân lí làm người, vô tình vô nghĩa.

Hoắc Vân Kỳ là huynh trưởng của hắn ta, là Thái tử được phụ hoàng sắc phong. Bọn họ là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chung sống hoà thuận, không có bất cứ mâu thuẫn gì.

Hắn ta biết rõ rằng vốn dĩ bọn hắn có thể chung sống hoà thuận với nhau là vì hắn ta chưa bao giờ có bất kỳ h. am mu. ốn gì với vị trí kia.

Ngăn cách giữa Hoắc Vân Kỳ và hắn ta bắt đầu xuất hiện từ khi nào?

Là từ khi Hoắc Trường Anh gây chuyện, Hoắc Vân Kỳ không muốn chống lại Hoắc Nghiễn Trưng chỉ vì Hoắc Trường Anh. Mẫu hậu của hắn ta, Phó thái hậu, chỉ vì muốn ép buộc Hoắc Vân Kỳ thoả hiệp, đã nói rằng nàng ta không phải chỉ có một đứa con thôi đâu.

Hắn ta chẳng làm gì, cũng chẳng có một chút ý nghĩ nào về việc đó, thế nhưng lại trở thành một cái gai trong lòng Hoắc Vân Kỳ.

Mọi ngày đều gọi hoàng đệ ơi hoàng đệ à, chẳng để hắn ta có một chút đề phòng nào. Sau đó hắn ta mới phát hiện ở trong đồ ăn có độc, cũng là vào hôm tứ hôn kia, hắn ta mới phát hiện ra thuốc độc kia là do Hoắc Vân Kỳ sắp xếp.

Dù cho Phó thái hậu suy nghĩ như thế nào đi nữa thì hắn ta vẫn thực sự không h. am m. uốn vị trí này. Cũng có thể xưng huynh gọi đệ xác nhận thử ý nghĩ của Hoắc Vân Chiêm này mà. Nhưng Hoắc Vân Kỳ còn chẳng thèm thử dò xét dù chỉ một chút, cứ thẳng tay kêu gi*t như vậy, điều này đã khiến Hoắc Vân Chiêm vừa thất vọng vừa đau khổ. Trong một khoảnh khắc, bỗng dưng hắn ta hiểu ra thái độ xử sự một mình một cõi vênh vênh váo váo kia của Hoắc Nghiễn Trưng, đối xử với mọi người không chút lưu tình.

Không phải do hắn vô tình, mà do nơi thâm cung dơ dáy bẩn thỉu này không xứng đáng để có.

Hắn yêu Mục Đào Đào, chỉ có một ý nghĩ giản đơn là cưới cô nương mà mình thích, nắm tay nhau đến lúc đầu bạc răng long, làm một Vương gia nhàn hạ sướng biết bao nhiêu.

Nhưng một giấc mơ giản đơn như vậy lại bị bọn hắn tự tay đập nát.

Rốt cuộc vị trí này có gì đáng để tranh giành?

Hắn ta trốn trốn tránh tránh để quay về đây một chuyến, lại bị Phó thái hậu vừa lúc tóm được đuôi.

Hắn ta đã trở về, vậy tiếp theo đó chính là ngày ch*t của Hoắc Vân Kỳ. Chỉ khi Hoắc Vân Kỳ ch*t, hắn ta mới có thể trở thành con rối mới, vậy thì mẫu hậu của hắn ta mới dừng tay lại.

Nhưng mà, hắn ta cũng không muốn làm con rối kia.

"Tổng quản, đêm nay trong nội cung thật ồn ào, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?" Hoắc Vân Chiêm thờ ơ hỏi, Phù Liễm cúi đầu: "Thưa Nhị điện hạ, lão nô không rõ chi tiết thế nào, hình như là Nhiếp chính vương đang tìm gì đó."

Hoắc Vân Chiêm nhíu mày, nhìn xung quanh, trong đại điện này chẳng có gì khác so với ba năm trước đây. Từ cách trang trí, nơi đặt đồ, không dính một hạt bụi nào, có thể thấy được rằng ở đây được chăm sóc rất tốt.

Một người có thể chăm sóc tận tình cho Hoắc Vân Kỳ mà vẫn lộ diện trước mắt Hoắc Nghiễn Trưng như vậy. Hoắc Vân Chiêm cảm thấy đó chắc chắn phải là người của Hoắc Nghiễn Trưng.

"Đang tìm Vĩnh An quận chúa ư?" Hoắc Vân Chiêm vừa hỏi, đôi mắt đang cụp xuống của Phù Liễm bỗng ngước lên, nhìn thẳng: "Lão nô không rõ lắm."

Hoắc Vân Chiêm không bỏ qua chi tiết khi Phù Liễm nghe nhắc đến Vĩnh An quận chúa thì lập tức ngước lên, khoé miệng hơi run rẩy: "Phiền tổng quản đi một chuyến đến Trương Hàn Cung, gửi một câu đến Thái hậu."

Phù Liễm lắng nghe, một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy Hoắc Vân Chiêm nói tiếp, ông ta hỏi: "Nhị điện hạ muốn nô tài nói điều gì?"

Hoắc Vân Chiêm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nói rằng, Hoàng đế đã tỉnh dậy rồi."

Trong lòng Phù Liễm đầy khó hiểu, nghi ngờ nhìn Hoắc Vân Chiêm, chỉ thấy vẻ mặt của hắn ta vẫn bình tĩnh như thường, dường như không phải đang nói đùa.

Thấy Phù Liễm vẫn đứng yên ở đó, Hoắc Vân Chiêm bổ sung thêm một câu: "Ngoài ra phiền tổng quản gửi một câu đến hoàng thúc, trong Trương Hàn Cung, dưới tẩm điện của Thái hậu, có một hầm băng. Chỉ cần đẩy tay của tượng Quan Âm là có thể đi vào, nếu không ngại có thể đến xem thử."

Vừa dứt lời, Phù Liễm thầm nở một nụ cười trong lòng mình. Ông ta cũng chẳng biết vì sao, quỳ lạy làm một đại lễ lớn với Hoắc Vân Chiêm: "Lão nô đi ngay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!