Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Mục Đào Đào đi khỏi, sau khi nàng rời đi, hắn đã đến Hầu phủ.
Đi thẳng tới Hồ Tâm Tiểu Trúc.
Hắn vẫn luôn cảm thấy, Mục Đào Đào chuyển biến thái độ nhanh đến thế có hơi kỳ lạ. Hôm qua và sáng nay nàng cũng không như thế, nàng chỉ xuất cung một chuyến. Sau khi xuất cung thì gặp Mục Kính Vi, sau đó nàng đến Hầu phủ. Nếu Mục Kính Vi có thể làm nàng buông bỏ, vậy thì nàng đã buông bỏ từ sớm, sẽ không chờ tới bây giờ.
Cho nên, chắc chắn nàng đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó tại Hầu phủ này.
Lúc trước hắn đã từng tới nơi này, cũng từng xem qua tất cả bày trí bên trong hết sức kỹ lưỡng, do đó mới có thể trang trí Thấm viên giống y đúc nơi ở cũ của nàng được.
Nhìn theo dấu chân trên nền tuyết, có thể đoán được nàng đi lên lầu trước, sau đó xuống lầu tới phòng ăn.
Hắn không hề chần chừ, đi theo dấu chân của nàng lên lầu. Bên trong hơi nhiều tro bụi, có vẻ nàng không chạm vào bất cứ thứ gì cả, chỉ nhìn rồi rời đi.
Dường như nàng chỉ về đây nhìn lại một lượt.
Hắn không dừng lại lâu, xoay người ra khỏi phòng đi xuống lầu. Phòng ăn ở lầu một cũng có bụi, cảm giác vô cùng ẩm ướt. Hắn cảm thấy hơi khó chịu, nhăn mày đẩy phòng sáng cách vách ra.
Còn chưa bước chân vào, hắn đã thấy rõ ràng dấu vết lục lọi trong phòng này. Vài món trang trí bằng sứ trên giá sách đã làm chứng cho việc vừa có người phá hoại.
Hắn đi vào, nhìn thấy một món đồ bằng sứ men xanh sạch sẽ hơn những thứ khác rất nhiều. Hắn nhíu mày, thấy cái bệ sau bình sứ hợp với giá sách. Hắn nhẹ nhàng kéo một cái, lập tức nghe được âm thanh kẽo kẹt của tấm ván gỗ.
Hắn nhìn theo tiếng vang đó, rõ ràng là dưới cái án kỷ kia lộ ra một cái hầm bí mật.
Sau khi hắn kéo một cái thì mới đi tới mở án kỷ ra, là một cơ quan nhỏ, bên trong không lớn, chỉ đủ để chứa một đồ vật nhỏ.
Không biết là đồ vật gì mà phải xây cả một cơ quan bí mật nhỏ để cất giấu chứ?
Trong đầu Hoắc Nghiễn Trưng hiện lên cuộc đối thoại mới vừa rồi với Mục Đào Đào khi rời đi. Hắn nói, hắn không thích Mục Vọng Thu, nàng phản ứng bình thường, hắn đã nói rõ mình không phải vì Mục Vọng Thu mới đối tốt với nàng.
Nàng đáp lại thế nào?
Nàng nói, nàng đã biết rồi.
Nàng đã biết cái gì vậy?
Biết hắn không thích Mục Vọng Thu, biết hắn không phải vì Mục Vọng Thu mới đối tốt với nàng!
Chỉ là, nếu đã biết thì vì sao lại buông bỏ?
Trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng nảy sinh ra một suy nghĩ không tốt, làm sắc mặt hắn biến đổi đột ngột, ra khỏi Hầu phủ đi thẳng đến Ngụy phủ.
Nhưng Mục Đào Đào chỉ dừng lại ở Ngụy phủ một thời gian ngắn, lúc hắn đến nàng đã rời đi.
Dưới cầu Phương Doanh.
Thu Nguyệt nhìn những vết máu la liệt trên mặt đất và chiếc xe ngựa bị đánh hỏng, nàng ấy ngẩn người một lát sau đó hồi phục tỉnh táo lại.
Điều đầu tiên nàng ấy nghĩ tới không phải đi tìm Hoắc Nghiễn Trưng, cũng không phải đi tìm Mục Kính Vi, mà là đứng tại chỗ thả đạn tín hiệu. Bầu trời âm u được điểm trang một đoá hoa màu bạc, từng đoá từng đoá tràn ra tới chân trời. Tiếng vang cực lớn, liên tiếp vang lên bốn lần, chỉ nhìn thấy ngọn lửa đỏ tươi chốc lát lại rơi xuống từ bầu trời, sau đó tan thành mây khói biến mất không còn dấu vết.
Cuối cùng, nàng ấy chộp lấy một con ngựa đang được người đi đường dắt theo. Nàng ấy cho người đó một thỏi vàng mua ngựa, chạy như bay về phía chùa Đại Đà.
Tiếng vang này, khói lửa giữa ban ngày này khiến vô số người đi đường dừng chân lại để nhìn ngắm.
Phong Tức ở sau Hoắc Nghiễn Trưng, đương nhiên cũng thấy được.
"Đó là nơi nào?" Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Phong Tức nói: "Cầu Phương Doanh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!