Chương 45: Bắt cóc

Đánh giá: 10 / 1 lượt

"Cái gì?"

Mục Đào Đào như nghe thấy điều gì đó không nên nghe, ngẩn người mơ màng lên tiếng hỏi.

Cổ họng Hoắc Nghiễn Trưng khẽ động một chút, lời nói vừa thốt ra kia có hơi nực cười, nhưng là suy nghĩ chân thành nhất ngay lúc này của hắn.

Nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Mục Đào Đào, hắn biết nàng nghe rõ, chỉ là không thể tin được hắn mở miệng nói như vậy.

Bốn mắt nhìn nhau đều đỏ hoe.

Nhìn ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng thâm thúy phức tạp, nàng cố kiềm chế sự quyến luyến không nỡ của mình. Dường như hắn yêu nàng, nhưng nàng lại giống như một kẻ phụ tình, cứ thế rời bỏ hắn.

Thật nực cười.

Tâm tình của nàng rối rắm. Nàng không hiểu rõ, nếu đã không yêu cớ gì phải giả vờ ý đậm tình sâu?

Hắn là Nhiếp chính vương, muốn giữ nàng ở Kinh thành để quan sát, muốn nàng phải ở dưới mi mắt hắn cả đời này cũng không phải chuyện khó, hà tất phải làm trò như thế.

Nàng ngừng một chút, thu lại những suy nghĩ xa vời, dịu dàng hỏi Hoắc Nghiễn Trưng: "Vừa rồi hoàng thúc nói gì?"

"Ta nói, nàng cứ rời đi như vậy, còn ta thì sao?"

Mục Đào Đào nghe xong, kinh ngạc nhìn hắn, sau đó yên lặng nở nụ cười: "Nếu năm sau ta rảnh rỗi, ta sẽ về thăm hoàng thúc. Nếu hoàng thúc rảnh cũng có thể đến Khôn Thành, chỉ tốn mấy ngày thôi đi đến đó thôi."

Nhìn nụ cười của nàng, tơ máu trên mặt hắn dần dần phai nhạt từng chút một.

Nàng biết rõ ý tứ trong lời nói của hắn, nghe xong lại giả ngốc, dường như nàng đã bất chợt bình thường trở lại.

"Nàng biết ta không có ý này."

Mục Đào Đào nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi nói: "Ngày cập kê hôm ấy, ta say rượu nói mê sảng, mong rằng hoàng thúc không để bụng đến nỗi đi Khôn Thành. Tam tỷ tỷ là người thân duy nhất còn lại của ta, tỷ ấy tới đón thì đương nhiên ta muốn đi cùng tỷ ấy. Cảm ơn hoàng thúc đã chăm sóc ta hai năm qua."

Nàng nói nghiêm túc, từng câu từng chữ đều rõ ràng.

Dáng vẻ say rượu của nàng ngày đó, dáng vẻ vui mừng nói rằng bản thân thích hắn, dáng vẻ đau lòng khi hắn nói không thể, tất cả đều chậm rãi xuất hiện trở lại.

Trước đôi mắt sáng ngời của nàng, không hề như chờ mong của người thiếu nữ. Hắn làm nàng tổn thương, tự tay bóp nát mọi hy vọng trong lòng của nàng.

Nghe chính miệng nàng phủ nhận vào ngày đó, ng*c hắn ngâm ngẩm đau giống như dao cắt.

Hắn muốn nói cho nàng biết rằng, đó không phải là mê sảng, lòng hắn cũng để tâm đến, hắn cũng yêu nàng.

Nhưng nàng còn có thể tin hắn được sao? Ai sẽ tin một người vừa từ chối mình trước đó không lâu chứ?

Thật lâu sau, hắn cũng chẳng nói gì. Mục Đào Đào nhìn sắc trời đã tối, quay đầu nhìn xe ngựa đang chờ. Thời gian nàng đi ra ngoài đã quá lâu rồi, nàng còn phải đi gặp Vân Hi lần cuối nữa.

"Hoàng thúc, trời cũng không còn sớm nữa, ta còn phải đi gặp Vân Hi lần nữa. Ta phải đi trước đây, người… bảo trọng."

Nàng nói xong, còn không chờ hắn tiếp lời đã xoay người đi. Nàng thẳng lưng, bước chân rất dài, đôi giày giẫm trên nền tuyết trắng phát ra tiếng sột soạt.

"Đào Đào." Hắn gọi nàng.

Mục Đào Đào dừng lại chỉ nghe hắn nói: "Ta không thích Mục Vọng Thu."

"Ừ."

"Ta đối xử tốt với nàng không phải vì nàng ta."

Hốc mắt nàng hơi chua xót, mím môi đáp: "Ta biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!