Chương 44: Chân tướng

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Nghe Mục Kính Vi nói vậy, Mục Đào Đào ngây người, chỉ là không thể lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của nàng ấy, cho rằng đã xảy ra chuyện gì.

"Phải đi ngay hôm nay sao?" Nàng hỏi một tiếng.

Mục Kính Vi đáp: "Đúng vậy."

Nàng gật đầu, dường như không có ý kiến gì nhiều với chuyện này lắm. Nàng im lặng một lát rồi lại dò hỏi: "Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Mục Kính Vi không nói gì, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo một lúc lâu.

"Sớm muộn gì chúng ta cũng phải về thôi, về sớm được ngày nào thì tốt ngày đó."

Nàng "Ừ" một tiếng, trong đầu suy nghĩ về những chuyện chưa làm xong, vậy trước khi rời cung phải làm cho xong rồi.

Nàng mới vừa đồng ý với Thái hoàng thái phi ở trong cung với bà thêm mấy ngày, nhưng Mục Kính Vi muốn rời đi. Nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói một tiếng với Thái hoàng thái phi.

Mục Đào Đào nhìn mảng trắng xoá ngoài trời, không trung âm u, cũng không biết khi nào trời sẽ trong. Cho dù lập tức khởi hành thì sợ rằng sau đó cũng sẽ đi rất chậm, cần phải chuẩn bị một vài thứ để tránh việc trên đường gặp phải phiền phức.

"Tam tỷ tỷ có thể cho ta thêm thời gian nửa ngày không?"

Nàng hỏi, Mục Kính Vi nhíu mày: "Muội còn muốn làm gì nữa?"

"Thái hoàng thái phi muốn muội đến Vĩnh Thọ Cung ở cùng bà mấy ngày, muội cho rằng Tam tỷ tỷ đợi tuyết ngừng rơi mới rời đi nên đã đồng ý với người rồi. Muội ra khỏi cung tới đây là vì muốn nói với tỷ chuyện này. Nếu chúng ta muốn đi thì muội phải trở về một chuyến, cáo biệt người. Sau khi đến Khôn Thành, có lẽ muội sẽ không về nữa."

"Mấy ngày nay Nhiếp chính vương cũng ở Vĩnh Thọ Cung đúng không?" Mục Kính Vi đột nhiên hỏi một câu, nàng gật đầu: "Đúng."

Dứt lời, Mục Kính Vi nhàn nhạt giương mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt sắc bén: "Muội muốn cáo biệt Thái hoàng thái phi hay là muốn gặp Nhiếp chính vương vậy?"

Nhìn ánh mắt Mục Kính Vi, Mục Đào Đào rũ mắt, mím môi: "Chỉ cáo biệt Thái hoàng thái phi thôi. Về sau, ta không muốn quay lại Kinh thành nữa, tuổi người đã lớn rồi, nói không chừng đây là lần cuối gặp mặt."

Nàng giải thích thành khẩn, Mục Kính Vi mới hoà hoãn hơn: "Vậy thì đi đi, đi nhanh về nhanh. Lúc trở về nếu còn thời gian thì về phủ nhìn lại một chút, sau đó chúng ta rời đi."

"Được."

Sau khi nàng đáp ứng lời tam tỷ tỷ, bèn nhanh chóng chạy về cung. Dọc theo đường đi, lòng nàng cứ mờ mịt. Đã sắp đến cuối năm, còn tưởng vì trận tuyết lớn này nên mình sẽ ở lại Kinh thành đến hết năm rồi đi, không ngờ Mục Kính Vi muốn rời đi.

Bỗng nhiên gấp gáp như vậy, nhất định có nguyên nhân. Nàng đã hỏi nhưng Mục Kính Vi cũng không trả lời nàng.

Rõ ràng Mục Kính Vi không vui khi nàng muốn quay lại cung. Nếu nàng lại hỏi tới cùng, chỉ sợ sẽ khiến nàng ấy tức giận, thôi vậy, như lời của nàng ấy, về sớm ngày nào tốt ngày đó.

Khi Mục Đào Đào trở lại Vĩnh Thọ Cung, Hoắc Nghiễn Trưng không ở đó, mà Tề ma ma đang bưng thuốc của Thái hoàng thái phi trong tay, cả chén đen kịt, toả ra mùi hương đắng nồng nặc.

"Quận chúa đã quay lại."

"Vâng, lão tổ tông tỉnh chưa ạ?"

Tề ma ma cười nói: "Tỉnh rồi, đã uống được gần nửa bát cháo, chuẩn bị uống thuốc."

Mục Đào Đào nghĩ một lát nữa phải nói chuyện rời kinh với Thái hoàng thái phi, trong lòng nàng vẫn có hơi khó chịu. Nàng tiếp nhận cái mâm trong tay Tề ma ma, dịu dàng nói: "Ma ma đưa cho ta đi, để ta mang vào cho lão tổ tông."

Tề ma ma nhìn nàng, suy nghĩ một lát rồi đưa thuốc cho nàng: "Vậy Quận chúa cẩn thận một chút, đừng để bị nóng."

Mục Đào Đào tiếp nhận mâm, bưng vào phòng. Thái hoàng thái phi thấy nàng bưng thuốc tiến vào, chậm rãi ngồi thẳng dậy nhận chén thuốc đặt sang một bên: "Không phải hôm nay con ra ngoài sao? Sao lại trở về sớm như vậy?"

Mục Đào Đào ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng dùng muỗng khuấy nước thuốc, vẫn còn hơi nóng phải nguội một chút mới có thể uống, nghe Thái hoàng thái phi nói, nàng trả lời: "Con chỉ ra ngoài một chút thôi."

Nàng rũ mắt, lông mi thật dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt. Thái hoàng thái phi nhìn động tác của nàng mềm mại khuấy nước thuốc, nhẹ nhàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Động tác tay của Mục Đào Đào hơi dừng, cười nói: "Không có việc gì đâu, lão tổ tông uống thuốc này đã cảm thấy khỏe hơn chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!