Chương 41: Đồ ngốc

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Đại lễ đã xong, Mục Đào Đào thở phào một hơi. Thu Nguyệt đỡ nàng ra khỏi sảnh chính để trở về phòng thay y phục.

Ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng đầy dịu dàng, nhìn theo bóng dáng chậm rãi rời đi ấy. Cho đến khi Mục Đào Đào đã đi xa, hắn mới không nhìn nữa. Hoắc Nghiễn Trưng quét mắt nhìn khách khứa trong sảnh, ánh mắt dừng lại trên người đang đeo che mặt đạo sĩ ở bên cạnh Ngụy Như Băng.

Trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an, ánh mắt cũng lạnh xuống.

Ngụy Như Băng nhìn thấy ánh mắt khó coi của Hoắc Nghiễn Trưng, trong lòng có chút lo lắng, nàng ta gọi Mục Vọng Thu một tiếng: "Sư thúc, Quận chúa đi rồi."

Mục Vọng Thu chậm rãi lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt lo lắng của Ngụy Như Băng, nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta: "Không sao, ngươi ở nơi này chờ ta một chút."

Không đợi Ngụy Như Băng hỏi đi nơi nào, Mục Vọng Thu đã ra khỏi đoàn người.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy bóng dáng nàng ấy, cũng rời khỏi đại điện.

Bên trong thư phòng của Đông viện.

Mục Vọng Thu tháo tấm màn che mặt xuống, trái tim của Hoắc Nghiễn Trưng từng chút từng chút trùng xuống. Người đã ch*t nhiều năm trước trong đạo quán, tại sao lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn như vậy.

Nhìn cố nhân ở trước mặt, Hoắc Nghiễn Trưng xem như đã hiểu ý của câu nói không đầu không đuôi của Ngụy Như Băng, thì ra muốn báo trước sẽ có ngày hôm nay.

"Vương gia, đã lâu không gặp."

Âm thanh quen thuộc, gương mặt quen thuộc, cố nhân ch*t đi sống lại làm cho tâm trạng hắn rối bời.

Mục Vọng Thu chọn ngày này xuất hiện ở Vương phủ, tất nhiên có mục đích của nàng ấy, hắn cần phải biết mục đích đó là gì.

Trầm mặc hồi lâu, hắn trầm giọng nói: "Tiểu thư còn sống."

Mục Vọng Thu hơi cong môi, bình tĩnh trả lời: "Tất nhiên."

Lời nói của nàng ấy bình tĩnh, lại còn tự nhiên như vậy.

Hoắc Nghiễn Trưng nghĩ lại năm đó Mục Vọng Thu công khai từ chối hắn, sau đó đi đạo quán, sau hai năm nàng ấy đi đạo quán thì sinh bệnh mà mất.

Lúc đó đương nhiên hắn không tin, tự mình kiểm tra t/hi t/hể, xác nhận nàng ấy đã thực sự ch*t rồi.

Đối với kết cục này của Mục Vọng Thu, mặc dù hắn không thương nhưng cũng hổ thẹn, sau đó cũng không chú ý đến nữa.

Nhưng không ngờ, mười mấy năm sau, người đã ch*t vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.

"Đã giả ch*t rồi, tại sao hôm nay lại xuất hiện?"

Hắn hỏi trực tiếp, Mục Vọng Thu vừa nghe cũng đổi sắc mặt, trong ánh mắt chỉ toàn sự lạnh lùng.

Nàng ấy nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, trầm giọng nói: "Để Mục Kính Vi mang Mục Đào Đào đi."

Vẫn có liên quan đến Mục Đào Đào, vẫn nằm trong dự đoán của hắn. Hắn khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, bên ngoài có người nói chuyện vui vẻ, trong viện thì yên tĩnh như nửa đêm, bên này giống như bị cô lập với thế giới.

"Mục tam tiểu thư cùng bản vương đã nói chuyện qua, nhưng có đi hay không là tự do của Đào Đào."

Mục Vọng Thu cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, trong mắt đều là sự chế giễu: "Đương nhiên là tự do của nàng, nhưng có người dụ dỗ, lừa gạt nàng ấy thì sao nàng ấy biết cái gì là tự do của chính mình?"

"Từ trước đến nay, bản vương đều thật tâm với nàng ấy."

Nghe lời nói chân thành của Hoắc Nghiễn Trưng, Mục Vọng Thu bật cười, như thể đang nghe một câu chuyện hài hước nhất trên đời.

Hoắc Nghiễn Trưng, hắn không có khả năng thích một người.

"Bây giờ Nhiếp chính vương đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn dùng thủ đoạn vụng về như mười mấy năm trước sao?" Mục Vọng Thu nhắc tới mười mấy năm trước, dĩ nhiên cũng chỉ là một trò khôi hài. Hoắc Nghiễn Trưng sắc mặt âm u, nhưng hắn vẫn giải thích: "Đúng là mười mấy năm trước bản vương dùng thủ đoạn, nhưng đó là hành động bất đắc dĩ. Nếu Mục tiểu thư thật sự để trong lòng chuyện năm đó, là do bản vương có lỗi trước, Mục tiểu thư muốn như thế nào cứ việc nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!