Hoắc Nghiễn Trưng quay về, vẻ mặt khó chịu.
Thu Nguyệt và Xuân Hiểu có cùng ý nghĩ, lén liếc nhìn nhau, sau đó khẽ phúc thân chào, không nói câu nào.
Mục Đào Đào nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng mới sáng sớm mà đã đến phòng nàng, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
"Hoàng thúc, tối hôm qua ta không mơ thấy ác mộng nữa."
Trong giọng nói của nàng lộ ra vẻ sung sướng.
Hoắc Nghiễn Trưng cười cười: "Đào Đào thật lợi hại."
Mục Đào Đào nở nụ cười: "Hoàng thúc thì sao? Vẫn ổn chứ?"
Nhìn đôi mắt nàng, Hoắc Nghiễn Trưng im lặng một lúc rồi mới nói nhỏ: "Hoàng thúc không ổn lắm, bận rộn cả đêm chẳng ngủ được chút nào."
Lời nói này của hắn, Mục Đào Đào cũng chẳng nghĩ nhiều. Nàng còn tưởng rằng vì hắn bận rộn quá nhiều việc nên mới không được chợp mắt cả đêm, vả lại vừa sáng sớm đã chạy đến gặp nàng nữa.
"Vậy thì hoàng thúc hãy về ngủ một lát đi."
Hoắc Nghiễn Trưng khẽ nhíu mày, buồn rầu nói: "Đào Đào lớn rồi, không cần hoàng thúc nữa."
Mục Đào Đào hơi nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ câu nói này của hắn. Câu này ý muốn nói rằng nàng không cần nhờ đến hắn cũng có thể tự lập được nên cảm thấy mất mát ư?
Nàng suy nghĩ rồi mím môi cười, đứng dậy đến gần ôm cánh tay của hắn, nũng nịu nói: "Đào Đào nào có?" Hôm qua nàng chỉ sợ rằng nếu hắn không ở đây, nàng sẽ ngủ không được. Nếu như hôm qua nàng đã ngủ rồi, cũng không mơ thấy ác mộng, vậy nàng cũng không sợ hãi như thế nữa.
Vừa dứt lời, sắc mặt của Hoắc Nghiễn Trưng cũng không đỡ hơn bao nhiêu, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu không thì chúng ta ăn sáng cùng nhau đi, sau khi ăn xong thì hoàng thúc nằm nghỉ ngơi ở đây luôn?"
Hoắc Nghiễn Trưng không nói gì, Mục Đào Đào thấy vẻ mặt của hắn đã tốt hơn không ít, quay đầu lại ra hiệu cho Thu Nguyệt đưa đồ ăn sáng đến.
Hai người ăn qua loa vài món, Hoắc Nghiễn Trưng bèn ngủ lại trong phòng nàng. Nàng ngồi ở bên cạnh, một lát sau đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của hắn, hắn đã ngủ rồi.
Con vẹt ở ngoài thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng, ánh nắng ấm áp, gió mát dịu dàng. Mục Đào Đào tựa vào cửa sổ, ngồi trên tấm đệm êm ái đọc sách, chén trà nhỏ trên bàn sách toả hương thơm ngào ngạt.
Thu Nguyệt và Xuân Hiểu cho vẹt ăn, sau khi làm xong những việc nhỏ này, hai người đứng nghỉ ngơi ngoài hành lang.
Trong phòng đầy yên tĩnh, Xuân Hiểu đứng dậy ngó vào trong phòng xem xét. Nhìn thấy hình ảnh lúc này, khẽ than thở một tiếng, nhỏ giọng nói chuyện với Thu Nguyệt: "Ngươi cảm thấy vì sao bọn họ lại dằn vặt nhau như vậy?"
"Ngươi xem tối hôm qua, Vương gia thức trắng cả đêm để trông coi Quận chúa. Ta vốn nghĩ rằng chỉ có Quận chúa cảm thấy lạ lẫm, nhưng nhìn ngươi xem tình hình hiện tại kìa, không biết là ai cảm thấy lạ lẫm hơn nữa."
Thu Nguyệt cười cười: "Thật ra thế này cũng tốt, dù sao bọn họ đều bằng lòng mà."
Từ sau khi chia viện, Đông viện càng ngày càng quạnh quẽ. Hoắc Nghiễn Trưng ăn trưa cũng ở Thấm viên, hầu hết lúc đi ngủ cũng ở chỗ nàng. Dường như hắn đã quên lý do tại sao mình muốn đưa Mục Đào Đào đến Thấm viên rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt đã trôi đi.
Đã sắp đến thời gian lễ cập kê, trong lòng Mục Đào Đào vừa chờ mong lại vừa bối rối.
Ngụy Vân Hi là người tán thành, công chúa Tịnh Thù là chính khách. Thái hoàng thái phi cũng sai người xuất cung đến Vương phủ, để chuẩn bị cho lễ cập kê của Mục Đào Đào.
Hai ngày trước khi đến lễ cập kê, Tam tiểu thư của Mục gia – Mục Kính Vi đã đến, còn dẫn theo cô con gái hai tuổi đi cùng.
Sau khi vào thành, nàng ấy đã sắp xếp đồ đạc ở khách điếm, để lại những thị vệ người hầu trông nom cho cô con gái, một mình đi thẳng đến cửa Vương phủ, không quay về xem Hầu phủ dù chỉ một chút.
Thị vệ ở trước cửa đã ngăn nàng ấy lại, rồi đi gọi lão quản gia đến.
Lão quản gia nhìn vị Tam tiểu thư Mục gia đang đứng trước mặt mình. Bây giờ Hoắc Nghiễn Trưng không có ở Vương phủ, ông cảm thấy mình không thể để Tam tiểu thư của Mục gia và Vĩnh An quận chúa gặp riêng nhau được. Nhưng cũng không thể ngăn người ta ở ngoài mãi được, ngẫm nghĩ một lúc, ông cúi người nói: "Mời Tam tiểu thư."
Mục Kính Vi nhìn đôi mắt thanh liệt khôn khéo của lão quản gia, mỉm cười, nâng váy bước vào cửa lớn Vương phủ, vừa mới bước vào đã nói ngay: "Kính xin quản gia hãy đưa ta đến gặp tiểu muội."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!