Cảm nhận được sự gấp gáp nhưng phải kiềm chế của hắn, tâm trạng suy sụp trong lòng Mục Đào Đào được xoa dịu không ít.
Nàng trúc trắc đáp lại, Hoắc Nghiễn Trưng có hơi không khống chế nổi, nhưng suốt hai năm qua hắn đều luẩn quẩn trong sự mất kiểm soát rồi lại kiểm soát được như vậy.
Vốn dĩ hắn không hứng thú lắm với chuyện này, nhưng khi đối diện với nàng, rõ ràng chẳng cần làm gì mà vẫn có thể khơi dậy khao khát bên trong hắn.
Hơn nữa, nàng lại luôn ỷ vào việc tuổi mình còn nhỏ, cho rằng bản thân hắn sẽ không dám bắt nạt nên luôn trắng trợn nghịch ngợm, không chút kiêng dè.
Có trời mới biết, hắn yêu thương nàng bao nhiêu thì cũng muốn bắt nạt nàng bấy nhiêu.
Không biết qua bao lâu sau, khi nàng "Ưm" một tiếng mới khiến hắn tỉnh táo mà bình tĩnh lại, hắn ấn nàng vào trong lòng lại tiếp tục ôm chặt nàng.
Dựa vào cánh tay hắn, cuối cùng Mục Đào Đào cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Nghiễn Trưng nghe tiếng hít thở đều đặn của nàng nên tỉnh cả ngủ. Hắn nhíu mày, cứ thế nằm đến khi trời sáng thì mới thiếp đi.
Sáng sớm, khi Mục Đào Đào tỉnh lại, Hoắc Nghiễn Trưng vẫn đang say giấc. Sau khi được Thu Nguyệt hầu hạ rửa mặt, thay y phục, nàng nhẹ giọng nói: "Một lúc nữa ngươi thu dọn đồ đạc của ta chuyển tới Thấm viên, bắt đầu từ tối nay ta sẽ quay về ở trong Thấm viên."
Thu Nguyệt hơi bất ngờ không hiểu mà nhìn về phía nàng, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.
Nàng nén cười giải thích: "Ta đã lớn như vậy rồi, ở đây mãi cũng không thích hợp lắm nên mới chuyển về Thấm viên."
"Vương gia có biết không ạ?" Thu Nguyệt hỏi.
Mục Đào Đào quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoắc Nghiễn Trưng còn đang ngủ say, nàng gật đầu: "Biết, tối hôm qua đã nói xong rồi. Ngươi cứ thu dọn đi, ta tới Thấm viên xem sắp xếp như thế nào."
Nói xong nàng lập tức đứng dậy, một mình đến Thấm viên.
Thực ra đồ đạc của nàng ở trong Đông viện cũng không nhiều, chỉ có vài thứ lặt vặt. Thu Nguyệt không cần tốn bao thời gian đã thu dọn tươm tất rồi mang tới Thấm viên.
Khi Xuân Hiểu trở về không thấy hai người đâu, nàng ấy hỏi các nha đầu ở phía dưới rồi cũng đi qua đó.
Lúc nàng ấy đến nơi thì Mục Đào Đào đang do dự xem nên bố trí đồ đạc như nào. Trước kia gian phòng vốn chỉ bày sẵn như vậy, nàng cần bày trí thêm một chút để sống thuận tiện hơn.
Xuân Hiểu nhìn một chút rồi nhanh chóng giúp nàng lập kế hoạch, suy nghĩ của nàng ấy cũng rất hợp lý, vậy nên nàng ưng thuận theo ý Xuân Hiểu, sắp xếp gian phòng ngủ cho nàng.
Hoa cỏ ở Thấm viên mọc um tùm tươi tốt, hai con anh vũ trong sân không ngừng kêu "Quận chúa cát tường. Quận chúa cát tường", dáng vẻ tràn đầy sức sống lại khiến tâm trạng nàng hơi dao động, mang chút muộn phiền.
Nàng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi tiến đến cho anh vũ ăn.
Hoắc Nghiễn Trưng tỉnh lại, hắn theo thói quen liếc mắt nhìn sang, phát hiện chăn gối bên cạnh đã không còn nữa, gần như trống rỗng, khiến cho lòng người cảm thấy vô cùng cô quạnh.
Hắn đứng dậy, phát hiện hộp son, hộp đồ trang sức bình thường vốn được bày trên bàn trang điểm cũng không thấy đâu. Hắn tiến đến mở tủ quần áo ra cũng thấy bên trong trống rỗng.
Hắn gọi Xuân Hiểu, người không đáp lại mà một nha đầu khác chạy vào: "Vương gia, Xuân Hiểu tỷ tỷ đã đi cùng Quận chúa tới Thấm viên, ngài cần rửa mặt sao ạ? Nô tỳ sẽ cho người vào."
Hắn gật đầu, nhanh chóng rửa mặt thay y phục rồi lập tức đi tới Thấm viên.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Mục Đào Đào đang khóc lóc hay buồn bực trong lòng không vui, nhưng khi hắn đến lại thấy nàng đang cười ha ha vui vẻ cho chim vẹt ăn, vừa cho ăn vừa đùa giỡn, nói: "Sau này ta sẽ ở cùng với hai ngươi và chăm sóc nhiều hơn nha, Tiểu Đào Đào."
Nhìn nụ cười của nàng, trong lòng hắn có chút chua xót, nàng thực sự đã trưởng thành rồi, hóa ra chỉ có hắn là người không quen khi cả hai rời xa nhau.
"Đào Đào." Hắn dịu dàng gọi khẽ, Mục Đào Đào nghe được vội vàng quay lại. Nhìn thấy bóng dáng Hoắc Nghiễn Trưng, nàng lập tức để thức ăn của vẹt xuống rồi đi về phía hắn.
"Sao hoàng thúc lại qua đây? Bên này ta vẫn còn chưa thu dọn xong, Xuân Hiểu và Thu Nguyệt đang trải giường cho ta."
Nghe nàng nói vậy, Hoắc Nghiễn Trưng có hơi nhíu mày: "Sao lại phải trải giường lần nữa, nàng không thích cái trước đây sao?"
"Thích, cũng bởi vì ta rất thích cho nên mới không muốn làm hỏng nó, cứ dọn gọn lại. Dù sao nó cũng không biến mất được, nhưng nếu ta sử dụng hằng ngày thì sớm muộn gì cũng bị biến đổi rồi xấu đi, ta muốn giữ lại." Giọng nàng êm dịu, đôi mắt long lanh mờ sương. Hoắc Nghiễn Trưng biết bài trí của Hầu phủ nơi nàng sống cũng vẫn là tự tay hắn thu xếp từng chút một.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!