Chương 38: Trưởng thành

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Cuối thu năm Nguyên Khánh thứ mười chín, không khí mát mẻ dễ chịu, chiếc lá nơi Nhạn Sơn đã đỏ rực như lửa, ánh nắng chiều bảng lảng trải khắp chân trời, báo hiệu đã đến lúc người nên quay về rồi.

Hai thiếu nữ mặc bộ đồ chuyên dụng màu đỏ đen cưỡi ngựa băng qua đường xá sầm uất náo nhiệt, mái tóc đen dài buộc cao phất phơ trong gió cùng tiếng vó ngựa vang lên, hiên ngang oai hùng không tả xiết.

Có đứa trẻ nhỏ bất chợt thốt lên: "Hai vị ca ca kia thật đẹp quá!"

Người lớn đứng bên cạnh cười hiền từ đáp lại: "Họ không phải ca ca đâu."

Đứa nhỏ bối rối gãi gãi sau đầu nhìn theo bóng lưng với vẻ mặt vô cùng nghi ngờ: "Họ đúng là ca ca mà."

Người nọ mỉm cười đang định trả lời thì nghe thấy một thiếu nữ lớn tiếng kêu: "Đào Đào, chờ ta với!"

Nghe thấy tiếng gọi của Ngụy Vân Hi, nàng quay đầu lại, mỉm cười nói: "Hôm nay hoàng thúc quay về, ngươi nhanh lên một chút." Dứt lời, thoáng cái nàng đã kẹp hai chân vào bụng con ngựa, phất dây cư**g rồi khẽ kêu: "Giá". Con tuấn mã lông đỏ phía dưới nhận được lệnh ngay lập tức phi như bay, Ngụy Vân Hi vội vàng đuổi theo.

Tiếng vó ngựa vang dội lấn át cả tiếng trả lời của người qua đường.

Cuối cùng vẫn là Mục Đào Đào chạy đến cổng Vương phủ trước một bước. Nàng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, kéo dây cư**g đứng chờ Ngụy Vân Hi ở phía sau.

Đầy tớ từ trong phủ đi ra dắt ngựa về chuồng, Ngụy Vân Hi nói: "Ta chạy mệt muốn oải luôn, chắc Nhiếp chính vương còn chưa về đâu, ngươi gấp gáp làm gì chứ."

"Ta gấp bao giờ hả? Không phải ngài ấy không cho phép ta cưỡi ngựa hay sao, nếu quay về mà bị tóm được thì coi như ta xong đời. Thế nên nếu ta về trước thì có phải ngài ấy sẽ không có chứng cứ bắt tội hay sao?" Nàng nhỏ giọng phân bua, Ngụy Vân Hi bất lực lắc đầu: "Dù thế thì ta cũng chưa từng thấy ngài ấy mắng ngươi bao giờ, chẳng qua vì trước đó ngươi bị trẹo chân chưa khỏi hẳn nên mới cấm không muốn ngươi chịu khổ thôi."

"Ngươi không thể hiểu đâu."

"Được được được, là ta không hiểu."

Hai tỷ muội đùa giỡn ồn ào tiến vào trong phủ.

Hai năm trôi qua trong nháy mắt, họ đã bỏ được được tính trẻ con từ lâu, sớm đã trở thành những thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi.

Nhưng bởi vì Ngụy Vân Hi vẫn vô cùng nghịch ngợm nên Ngụy đại nhân đã mời một võ sư cho nàng ấy. Không ngờ nàng ấy rất có hứng thú, không than khổ cũng không hề lười biếng. Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi thường xuyên chơi đùa cùng nhau nên nhân tiện nàng cũng học được đôi chút võ công mèo ba chân. Hơn nữa, nàng thường xuyên luyện tập nên nàng cũng không còn dáng vẻ yếu ớt, mỏng manh như trước nữa.

Thu Nguyệt vừa thấy hai người bước vào phủ thì vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng cúi đầu chào: "Xin chào Quận chúa, chào Ngụy tiểu thư."

Ngụy Vân Hi mỉm cười, Mục Đào Đào vội vàng hỏi: "Hoàng thúc vẫn chưa về phải không?"

Thu Nguyệt khẽ lắc đầu thở dài, nặng nề trả lời: "Đã quay về rồi thưa Quận chúa, Vương gia đã chờ người từ lâu."

Mục Đào Đào: "…"

Nàng lẩm bẩm với vẻ mặt vô cùng đau khổ: "Không phải nói hôm nay nghị sự rất bận, phải đến tối mới về được ư? Sao lại về sớm như vậy chứ?"

Thu Nguyệt nở nụ cười hòa nhã: "Không sao, nô tỳ thấy Nhiếp chính vương cũng không tức giận, tốt hơn là…" Thu Nguyệt nói đến đây thì đưa ánh mắt về phía Ngụy Vân Hi. Ngụy Vân Hi híp mắt, cảm thấy có chút không ổn, nàng ấy bước một bước dài rồi xoay người lập tức chạy đi: "Đào Đào, ngươi bảo trọng nhé, ta về phủ trước đây."

Nàng ấy vừa chạy vừa nói: "Ta đã qua cái tuổi phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của người khác từ lâu rồi, bây giờ ta sợ lắm."

Mục Đào Đào nhìn theo bóng lưng của nàng ấy, bờ vai nàng từ từ buông xuống, uể oải đi về phía Đông viện.

Hoắc Nghiễn Trưng đang ngồi ở trong viện, hôm nay hắn mặc một bộ triều phục màu tím, tấm vai rộng vững chãi, phần eo được chiết gọn gàng và đôi chân dài vẫn luôn vô cùng thu hút. Từ sau khi tiểu Hoàng đế Hoắc Vân Kỳ hôn mê, dường như Hoắc Nghiễn Trưng không còn hung ác như trước nữa. Nhìn bên ngoài tưởng như đã trở nên điềm tĩnh, trầm lắng hơn, lại tỏa ra một cảm giác cao lãnh, không tức giận cũng không phô bày thị uy.

Hắn không còn động thủ nữa, ấy thế mà lại khiến đám triều thần còn e ngại hơn cả lúc trước.

Mục Đào Đào đến cửa viện thì không bước vào ngay mà đứng ngoài ngó đầu quan sát. Vốn dĩ nàng muốn nhìn xem Hoắc Nghiễn Trưng đang ở đâu, nhưng không ngờ vừa mới ló đầu ra đã lập tức đối mặt với ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng quay sang nhìn.

Đôi mắt bằng phẳng không gợn sóng của hắn giống như vực thẳm không thấy đáy, biết rõ có thể sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn phải khuất phục trước sự hấp dẫn của nó mà bước đến gần hơn.

Bị bắt gặp, nàng cũng không trốn tránh nữa mà bước qua cửa viện.

"Hoàng thúc, người về rồi." Nàng vừa lên tiếng bắt chuyện vừa tiến đến bên cạnh hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!