Chương 37: Chỉnh lý công vụ

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Thấy ánh mắt sắc bén của Hoắc Nghiễn Trưng, Mục Đào Đào vui vẻ mím môi một lúc rồi mới lẩm bẩm: "Là do Nhị điện hạ đưa."

Nàng vừa nói xong, Hoắc Nghiễn Trưng bèn nhíu mày: "Hoắc Vân Chiêm?"

Nàng gật đầu, vội vàng bổ sung thêm: "Ta không muốn nhận, nhưng lúc đó Vân Hi với Trường Nhạc đều đang chờ ta, ta không muốn đùn đẩy nên định chờ một thời gian nữa sẽ tìm cách trả lại."

"Hắn ta nói gì với nàng?"

"Không nói gì cả, chỉ bảo đền bù quà sinh thần cho ta thôi."

Hoắc Nghiễn Trưng hít một hơi thật sâu, thợ săn ưng lại bị ưng mổ mắt. Hắn canh giữ bên cạnh nàng, cứ nghĩ là thằng nhóc Hoắc Vân Hằng đó có ý đồ gì, không ngờ hũ nút cũng có lòng dạ này.

Tốt! Có dũng khí đấy.

Hoắc Nghiễn Trưng im lặng một lúc lâu, sắc mặt hắn u ám rất khó coi. Mục Đào Đào nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo hắn, dịu dàng hỏi: "Hoàng thúc không muốn ta nhận quà của hắn à?"

Hoắc Nghiễn Trưng đầy nghi ngờ nhìn nàng, đôi mắt nàng sáng như sao trời, mặt thì như mây hồng, vừa hỏi lại vừa chờ mong.

Thấy hắn không nói gì, nàng chậm rãi đến gần rồi nhoài người lên vai hắn: "Hoàng thúc đang ghen phải không?"

Ghen gì mà ghen? Ghen là gì chứ?

"Nói năng bậy bạ gì đó?"

Mục Đào Đào thấy hắn mạnh miệng như vậy, chậm rãi nở nụ cười: "Hoàng thúc không thích ta nhận quà của Nhị điện hạ là vì ghen."

Hoắc Nghiễn Trưng ngậm chặt miệng không nói, không để ý tới lời của nàng. Ghen tuông với một đứa trẻ à, hắn chưa đến mức ấy đâu! Hắn tự có cách trị mấy thằng nhóc không biết trời cao đất dày này.

"Mấy năm trước hắn ta cũng tặng quà sinh thần cho nàng sao?"

"Đúng vậy."

Hoắc Nghiễn Trưng bỗng nhiên cười lạnh: "Ha ha…"

Tiếng cười rơi vào tai Mục Đào Đào khiến nàng rùng mình một cái, trong lòng bỗng cảm thấy chút dự cảm không lành. Nàng rụt đầu lại rồi tuột khỏi vai hắn.

Sau đó ngồi một bên ngoan như con chim cút.

Bỗng nhiên nàng nghe Hoắc Nghiễn Trưng lạnh lùng hỏi: "Thích không?"

Mục Đào Đào sửng sốt, ngơ ngác hỏi lại: "Gì cơ?"

"Trâm ngọc."

Trâm ngọc thì nàng thích, nhưng lúc này lại nói thích thì có phải không phù hợp lắm không? Nàng hơi chần chừ rồi trả lời: "Không thích."

Hoắc Nghiễn Trưng khẽ cười nhìn nàng, xoay chiếc trâm ngọc trong tay hắn một vòng, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị ném ra ngoài. Nàng thở dài nhè nhẹ, thương tiếc cho chiếc trâm ngọc đó.

Không ngờ một lúc sau, Hoắc Nghiễn Trưng lại không ném chiếc trâm ngọc đi mà đặt nó lên bàn trà, hắn đứng dậy không biết định làm gì.

Mục Đào Đào không chạm vào nó nữa, nàng gọi Thu Nguyệt đến trước mặt: "Ngươi tìm một cái hộp rồi cất cây trâm này vào đi."

Thu Nguyệt nghe xong bèn hỏi lại: "Người muốn cất đi ạ?"

"Ngươi cứ cất đi, rồi xem xem khi nào được thì trả lại."

Thu Nguyệt cười nhẹ cầm cái hộp cất thay nàng.

Năm nay, nhà nhà đều uống rượu chúc mừng năm mới đến tận ngày mùng tám, không khí vô cùng náo nhiệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!