Bình thường các phủ mời rượu sẽ gửi thư cho người đi thông báo một chút, để tránh việc vì chỗ ở mà người ta không đến được quý phủ của mình.
Cũng vì năm nay Thái hoàng thái phi ở trong phủ Nhiếp chính vương, nhưng phủ Nhiếp chính vương lại không mời rượu. Vậy nên Thái hoàng thái phi nhất định phải đi đến phủ Công chúa, ngày thứ hai sẽ tham gia tiệc rượu đơn giản bên phủ Tịnh Thù công chúa.
Khi mà nhóm người Thái hoàng thái phi đến nơi thì Tịnh Thù công chúa cùng phò mã đang ở cửa chờ.
Nàng ấy sớm biết biểu muội đến ở phủ của hoàng huynh, còn bị thương, nhưng mà vào thời điểm cuối năm thật sự quá bận rộn, nàng ấy không thể phân thân cũng không thể sang đó thăm trước. Lần này đi theo nhóm người Thái hoàng thái phi đến đây cũng không tiện việc đi đứng.
Nhìn thấy xe ngựa đến, Tịnh Thù vội vàng gọi người lại đây hỗ trợ.
Xốc màn xe lên, Tịnh Thù tiến lại gần giúp đỡ Thái hoàng thái phi xuống xe ngựa, sau đó duỗi tay giúp Giang Đàm.
Nhìn thấy tay của Tịnh Thù công chúa tiến lại gần dắt tay mình, Giang Đàm hơi ngừng lại một chút, chỉ thấy Tịnh Thù công chúa cười dịu dàng trêu ghẹo nói: "Đàm muội muội không còn nhận ra ta nữa sao?"
"Biểu tỷ." Giang Đàm kinh ngạc gọi to một tiếng, mới đưa tay sang chỗ nàng ấy.
Tay của Tịnh Thù rất ấm, cả người trông rất ôn hòa dịu dàng, mặc dù là công chúa điện hạ nhưng tính tình vẫn tốt giống như trước đây.
"Muội muội cẩn thận chút."
Nàng ấy dặn dò, hai chân của Giang Đàm di chuyển khó khăn, thị nữ nâng nàng ấy ngồi xuống trên chiếc xe lăn bằng gỗ.
Giang Đàm vừa mới ngồi xuống, ở phía đối diện có lão quận vương phi của Đông quận vương phủ cùng với mấy người con dâu, còn dắt theo mấy đứa trẻ con choai choai. Một loạt xe ngựa dừng lại, từng người một đi xuống dưới, vừa nhìn cảnh này đã biết toàn bộ Vương phủ đó cùng đi rồi.
Quận vương phi của Quận vương phủ vừa thấy Thái hoàng thái phi ở cửa, ý cười trên mặt uyển chuyển, nhanh chóng tăng bước chân đi tới. Thái hoàng thái phi nhìn thấy bóng dáng của bà ấy, nụ cười trên môi giống như hoa nở rộ giữa ngày hè.
Bà đứng chờ tại chỗ, lão Quận vương phi vừa đến gần đã muốn vén y phục để hành lễ, Thái hoàng thái phi vội vàng kéo tay bà ấy: "Không cần đa lễ, nhìn ngươi như vậy ta vốn định gọi ngươi đi chậm lại một chút, ta còn có thể bay được hay sao. Nhưng nghĩ lại thì nhìn thấy một đoàn tiểu bối phía sau lưng ngươi đang xấu hổ nên đành nhịn xuống."
Lão Quận vương phi hạ thấp giọng nói: "Xấu hổ cái gì mà xấu hổ, không phải là đã rất lâu rồi không thấy ngươi sao, chỉ có đuổi theo nhanh như thế mới chắc chắn được ngồi chung chỗ với ngươi."
Giọng nói của hai người rất nhỏ, những người ở xung quanh chỉ nhìn thấy hai cụ bà lớn tuổi cầm tay nhau nói chuyện âm thầm, cũng không có ai cố ý nghe xem họ nói cái gì.
Nghe thấy những lời này của lão Quận vương phi, Thái hoàng thái phi cười nói: "Mấy ngày này ngươi chớ chê ta phiền, ta chuẩn bị ăn nửa tháng tiệc rượu xong mới trở lại hoàng cung."
"Tình cảm thật tốt, qua hai ngày ngươi tới Quận vương phủ, cùng ở với ta mấy ngày." Lão Quận vương phi nói xong, Thái hoàng thái phi còn chưa tiếp lời thì Tịnh Thù đã nói: "Bên ngoài hơi lạnh, mẫu thân và Quận vương phi vào phủ nói chuyện đi."
Thái hoàng thái phi vội nói: "Đi vào đi vào."
Bà đang nói thì dừng lại, Thái hoàng thái phi quay đầu nhìn về Giang Đàm ở phía sau, ánh mắt của lão Quận vương phi cũng nhìn theo: "Vị cô nương này là?"
"Cháu gái ngoại, Giang Đàm." Vừa dứt lời, lão Quận vương phi nói: "Đây chính là tiểu cô nương mà lúc trước ngươi mang theo bên cạnh mình sao? Đã lớn như thế này rồi."
"Đúng vậy, thoáng cái có lẽ đã mười mấy năm trôi qua." Thái hoàng thái phi cảm thán nói.
Giang Đàm ngồi ở trên xe lăn gỗ không thể đứng dậy được, nàng ấy nhìn về phía lão Quận vương phi, hơi hơi cúi đầu cung kính nói: "Thỉnh an Quận vương phi."
Lão Quận vương phi cười nói: "Không cần đa lễ, không cần đa lễ."
Bà ấy quay đầu liếc mắt nhanh một cái, không nhìn thấy Vĩnh An quận chúa. Lão Quận vương phi cũng không hỏi, hai tỷ muội lớn tuổi dìu nhau đi vào trong phủ.
Quay về phía ngoài phủ, Mục Đào Đào ngồi xổm ở cửa xe ngựa hỏi: "Hoàng thúc, chúng ta đi xuống đi?"
"Lão tổ tông và lão Quận vương phi đã đi vào chưa?"
"Đi vào rồi."
Mục Đào Đào cũng không hiểu được vì sao phải chờ đến khi Thái hoàng thái phi và lão Quận vương phi đi vào rồi các nàng mới được xuống xe ngựa.
"Vì sao chúng ta phải chờ lão tổ tông đi vào mới xuống?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!