Thái hoàng thái phi bảo Hoắc Nghiễn Trưng chờ ở cửa thanh, ban đêm sẽ phải đóng cửa thành. Nếu hắn không đợi Giang Đàm, e là tối nay đến cửa thành cũng không vào được. Hắn vẫn chờ đến khuya, khi bắt đầu mất kiên nhẫn, Giang Đàm mới khoan thai đi đến.
Trong đêm tối chẳng thấy rõ sắc mặt.
Ngay phía sau, Giang Đàm không xuống xe ngựa, chỉ vén màn lên nhô đầu ra xin lỗi: "Biểu ca, thật xin lỗi. Trên đường đi gặp chuyện nên mới đến trễ."
Giọng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, gương mặt nhìn thấy thương.
Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày, không nói thêm gì nữa. Cho đến khi đã tới phủ, xe ngựa cũng đã dừng, thấy Giang Đàm vẫn chưa xuống xe, Hoắc Nghiễn Trưng nhàn nhạt nói: "Đến rồi, biểu muội xuống xe đi."
Chỉ nghe Giang Đàm lên tiếng nhưng vẫn chưa thấy ra, phải một lúc sau mới nhấc màn xe lên, khẽ nói: "Biểu ca có thể ôm ta xuống không?"
Sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng trầm xuống, đây là tật xấu gì vậy? Hắn đứng yên bất động, chỉ nghe thị nữ của Giang Đàm cúi đầu bẩm: "Tiểu thư nhà nô tì trên đường không cẩn thận nên bị ngã, bị thương ở chân không đi được."
"Bị lúc nào? Tại sao lúc nãy không nói?"
Hoắc Nghiễn Trưng hỏi, hốc mắt thị nữ Thanh Hòa đau xót, nghẹn ngào nói: "Mấy ngày rồi, chân tiểu thư sưng đến nỗi biến dạng. Vừa rồi nô tì định nói nhưng tiểu thư không cho vì phiền phức, chờ tới rồi mới thỉnh đại phu xem sao."
Hắn nặng nề hít một hơi, bị thương chân cũng không phải là việc nhỏ, bao nhiêu đại phu trước đó từng đi xem đều không giỏi hay sao? Sao lại phải chờ đến Kinh thành mới xem chứ?
Tuy nghĩ như vậy nhưng Thái hoàng thái phi đã giao cho hắn chăm sóc thì không thể mặc kệ.
Hắn kéo cửa xe ngựa ra, vào bên trong thấy Giang Đàm nằm nửa người, cách qua lớp váy cũng thấy sơ được chân nàng ấy đang sưng phồng lên.
Hắn sửng sốt đôi chút, chỉ thấy Giang Đàm ngước mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, lại rước thêm phiền toái cho biểu ca rồi."
Khi còn nhỏ, Thái hoàng thái phi rất thích người biểu muội này, còn giữ bên người tận hai năm. Cũng là lúc đó Giang Đàm đi sau hắn như cái đuôi nhỏ.
Hắn đúng là… nhưng Giang Đàm chưa gả đi, bảo người khác ôm cũng không được nên hắn phải làm.
Giờ này Đào Đào chắc cũng đã ngủ.
Nhưng ngàn lần hắn cũng chẳng ngờ được, khi cửa lớn vừa mở ra, bóng dáng kia vì hắn mà vội vã chạy đến. Sau lại thấy rõ hắn, nụ cười xán lạn trên mặt cứng đờ, nửa chân cũng lùi lại, cả người sững sờ tại chỗ.
Hắn nhìn thần sắc của Mục Đào Đào, từ vui vẻ chuyển sang buồn rầu. Dưới ánh trăng tĩnh mịch, nàng không khoác áo choàng, ăn mặc có chút phong phanh. Mấy ngày không gặp, dường như nàng có chút khác lạ, đã bớt tính trẻ con của tiểu hài tử đi nhiều rồi.
"Đào Đào, đã trễ rồi sao lại đến đây." Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Mục Đào Đào cảm thấy như có hàng vạn mũi kim đâm vào mình, nàng vừa nhìn nữ tử trong ng*c Hoắc Nghiễn Trưng vừa liếc nhìn hắn, biểu cảm tươi cười trên mặt so với khóc còn khó coi hơn nhiều.
"Ta chơi đá cầu với Thu Nguyệt ở đây."
Mục Đào Đào vừa dứt lời, Thu Nguyệt phía sau cũng tới đây, gật đầu phụ họa nhẹ nhàng nói: "Vương gia đã trở về."
Hoắc Nghiễn Trưng ừ một tiếng, ánh mắt dừng trên người Mục Đào Đào: "Đêm khuya bắt đầu trở lạnh rồi, ở bên ngoài chơi sao không mặc áo khoác, chốc nữa lại dễ nhiễm lạnh bị bệnh, về thôi."
Giang Đàm ở trong lòng ng*c cũng phải trơ mắt nhìn. Vừa nãy khi Hoắc Nghiễn Trưng ôm mình từ xe ngựa ra mặt mày lạnh tanh, đến khi nhìn tiểu cô nương này thì dịu dàng như nước, tựa như không phải cùng một người.
Đây đâu phải biểu ca trong tiềm thức của nàng ấy, dường như không phải Nhiếp chính vương hung ác như trong lời đồn…
Nàng ấy nhìn người đi bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng, thấp giọng nói: "Vị này là Vĩnh An quận chúa?"
Không gọi Hoắc Nghiễn Trưng biểu ca, càng không có từ danh xưng nhưng mọi người đều biết nàng ấy đang hỏi Hoắc Nghiễn Trưng.
Ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng khẽ động, nhàn nhạt: "Ừ."
"Chào tiểu Quận chúa." Giang Đàm nói.
Thu Nguyệt nghe xong liền trở nên trầm mặc, liếc nhìn Mục Đào Đào. Chỉ thấy trên mặt Mục Đào Đào viết lên mấy chữ không vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!