Chương 33: Yêu thích

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Mục Đào Đào nghe thấy những lời này thì gò má đỏ ửng cả lên.

Từ trước đến nay con gái được khen xinh đẹp thì trong lòng đều sẽ vô cùng đắc ý, ánh mắt nàng di chuyển nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng: "Hoàng thúc cảm thấy ta xinh đẹp sao?"

Hoắc Nghiễn Trưng cười nói: "Đương nhiên, Đào Đào là xinh đẹp nhất."

Đáp lễ lại, Mục Đào Đào cũng rất nghiêm túc: "Ta cũng cảm thấy hoàng thúc rất ưa nhìn."

Câu trả lời này của nàng làm cho ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng trở nên mát lạnh hơn rất nhiều, ý cười trên môi cũng rõ ràng hơn mấy phần. Hắn vẫy tay về phía nàng nhẹ nhàng nói: "Lại đây."

Mục Đào Đào đạp lên cái đệm đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng, hắn chậm rãi ghé sát vào nàng, hỏi xa xôi: "Hoàng thúc có thể là người đẹp mắt nhất trong lòng Đào Đào sao?"

Nàng gật đầu, thân thể không nhúc nhích, giống như bị cố định lại vậy. Nàng nhìn gương mặt ở phía trước mắt, trái tim thình thịch đập nhanh hơn một chút, ma xui quỷ khiến thế nào nàng khẽ khàng duỗi ngón tay trắng nõn. Lòng bàn tay nhẹ nhàng mềm mại chạm vào phía trên lông mày của Hoắc Nghiễn Trưng, theo lông mày đi xuống đến mí mắt rồi lại trượt xuống mũi, phút chốc nàng hứng thú chọc chọc chóp mũi một cái, khiến nó từ trắng chuyển thành ửng hồng.

Nàng lại chọc một cái nữa, dường như đang đùa giỡn vô cùng thích thú, khóe miệng nàng nở nụ cười, đôi mắt cong lên như ánh trăng non.

Lòng bàn tay ấm áp mềm mại lướt qua da thịt, Hoắc Nghiễn Trưng bị nàng làm cho trái tim tê dại ngứa ngáy. Từ lúc sinh ra đến bây giờ, người duy nhất dám đùa giỡn gương mặt của hắn cũng chỉ có một mình nàng.

Đùa giỡn một lúc thì thôi đi, nàng càng đùa giỡn lại càng làm càn, thế mà lại bắt đầu chọc vào bờ môi của hắn…

Yết hầu của Hoắc Nghiễn Trưng trở nên lạnh lẽo, hắn nuốt một ngụm nước bọt xuống, kéo người vào trong lòng ngồi xuống.

Mục Đào Đào bị hành động đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ hết hồn, nhưng nàng nhìn vào bên trong đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Nghiễn Trưng cũng không hề có chút tức giận nào, nàng mỉm cười.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn da thịt trắng nõn nà như ngọc và đôi môi đỏ của nàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua, đôi mắt sâu xa lại càng lúc càng trở nên mịt mờ. Trong lòng hắn có chút hơi lạnh lẽo, cổ họng khô khốc, hắn nhỏ giọng hỏi: "Thích đùa giỡn sao?"

Đôi mắt sáng như sao của nàng hiện lên một tia lờ mờ không rõ ràng, dường như có thể câu dẫn được linh hồn vậy.

Bàn tay Hoắc Nghiễn Trưng siết chặt eo nàng: "Không phải đùa giỡn như vậy, hoàng thúc dạy nàng có được không?"

Còn không đợi cho nàng gật đầu, chẳng biết từ lúc nào chiếc khăn trong tay áo của nàng đã rơi vào trong tay hắn, trong phút chốc đã tỏa ra phủ xuống gương mặt của nàng. Trong sự mơ mơ màng màng nàng chỉ thấy đầu của hắn cúi xuống, bờ môi hắn áp lên đôi môi của nàng.

Cách một lớp khăn lụa mỏng như cánh ve, hai bờ môi dán chặt vào nhau, hơi thở ấm áp phả lên trên mặt. Mục Đào Đào chỉ cảm thấy gương mặt nóng bừng lên, đôi mắt không dám chớp ngơ ngác nhìn vào mắt của Hoắc Nghiễn Trưng. Vào giờ phút này, trong ánh mắt của hắn chỉ có hình bóng phản chiếu của nàng, trong mắt nàng cũng chỉ có một mình hắn. Trong phòng yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được tiếng nhịp tim đập thình thịch.

Vốn dĩ Hoắc Nghiễn Trưng muốn trêu chọc nàng, ai bảo nàng láo xược như vậy chứ.

Nhưng sau khi hạ xuống thì hắn lập tức cảm thấy hối hận rồi. Người ở trong lòng không có vẻ gì là sợ hãi, nàng mở to đôi mắt nhìn hắn, hắn dùng một tay che kín lại, tay còn lại túm lấy eo nàng siết chặt. Nụ hôn này lại càng sâu thêm, yêu kiều mềm mại đến mức làm cho người ta không thể kiềm chế được.

Mục Đào Đào không nhìn thấy được bên ngoài, nàng chỉ cảm thấy dường như Hoắc Nghiễn Trưng muốn nuốt sống nàng vậy. Đáy lòng nàng xuất hiện một tia mơ màng và hoang mang không thể hiểu nổi, nàng đưa tay đẩy lồng ng*c rắn chắc của Hoắc Nghiễn Trưng một cái thì hắn mới chịu thả nàng ra.

Nàng thở hổn hển gỡ bỏ tấm khăn lụa ở trên mặt xuống, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Hoắc Nghiễn Trưng. Dường như có hàng vạn hàng ngàn khe hở khó mà lấp kín được, làm cho nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Nàng đưa hai tay lên che gương mặt nóng bừng của mình, không biết đã đỏ thành như thế nào rồi nữa, trong đáy mắt có một chút hoảng sợ không thể che đậy được. Nàng lại liếc nhìn Hoắc Nghiễn Trưng thì chỉ thấy hắn đang nhìn nàng trêu tức, Mục Đào Đào có cảm giác mình xong rồi, nàng lăn lộn trốn thoát khỏi lồng ng*c hắn rồi chạy vọt ra ngoài.

Từ khi còn bé nàng đã từng lén lút nhìn ca ca và tẩu tẩu hôn nhau, bị mẫu thân ở bên cạnh che mắt đưa về. Trong miệng còn lẩm bẩm nói cái gì mà phi lễ chớ nhìn.

Theo như lời của Vân Hi nói, ca ca và tẩu tẩu là phu thê, có thể ở cùng với nhau và có thể làm như vậy, nhưng tại sao hoàng thúc lại làm thế với nàng chứ? Chẳng lẽ hắn cũng muốn trở thành phu thê với nàng sao?

Sau khi Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Mục Đào Đào rời đi, hắn đứng dậy rồi đi tới ao Thanh Tuyền.

Đúng là tự mua dây buộc mình, làm một con người thật là khó.

Mục Đào Đào đỏ mặt chạy đi một lúc thì Thu Nguyệt nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng cũng đi ra từ trong phòng, gò má hai người đều đỏ bừng lên. Mục Đào Đào đi tới Thấm viên còn Hoắc Nghiễn Trưng thì đi thẳng đến ao Thanh Tuyền. Vừa nãy ở trong điện đã xảy ra chuyện gì khiến cho người ta phải mơ màng rồi?

Khi Thu Nguyệt đến Thấm viên thì đúng lúc Mục Đào Đào cũng đã ổn định lại tâm trạng của mình được một chút, nhìn thấy Thu Nguyệt đi vào trong viện, nàng chậm rãi đứng dậy rồi nói: "Ta muốn đi tìm Vân Hi chơi đùa."

"Tới Ngụy phủ sao?" Thu Nguyệt hỏi.

Nàng gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!