Chương 32: Nảy lòng tham

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Lúc này trong vạn dặm trên bầu trời cũng không có áng mây, ánh mặt trời thổi ập vào trên đỉnh ngọc lưu ly, từng ánh sáng khúc xạ chói mắt. Hoắc Nghiễn Trưng híp mắt lại, xoa thắt lưng, hắn chậm rãi bước từng bước xuống bậc thang, vừa đi vừa nói: "Hộ tống Hoàng hậu về Khôn Ninh Cung để bảo dưỡng thân thể, sau đó đi một chuyến đến Thôi phủ đưa Thôi phu nhân vào trong cung ở cùng Hoàng hậu."

Dứt lời thì không có âm thanh gì nữa.

Trong đầu Hoắc Nghiễn Trưng quanh quẩn lời nói của Phù Liễm, chỉ là có quan hệ với triều đình trước kia, đáng ch*t hay không?

Sự thật cũng không phải là như thế.

Khi năm đó phát động chiến tranh, thiên tai nhân họa dân chúng lầm than, trên đường rải đầy xương cốt ch*t vì lạnh, khắp nơi trên mặt đất dịch bệnh hoành hành. Thiên hạ chia năm xẻ bảy, dân chúng hung hăng nổi lên. Thái Tổ dẫn người phát động chiến tranh, có cờ hiệu giúp đỡ, nhưng mà một mạch sau đó, binh mã tụ tập càng ngày càng nhiều.

Tuy nhiên không chỉ có nhánh Thái Tổ phát triển lớn mạnh, mắt thấy sẽ hình thành phân chia các thế lực đối lập, tất cả mọi người có chút không cam lòng, lại phát động vài lần chiến tranh, thương vong vô cùng nghiêm trọng, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dừng lại tại đây, cuối cùng Trường Tín hầu từng là Bình Nam tướng quân mang theo một nhánh đội ngũ tìm đến Thái Tổ nương tựa.

Bởi vì Bình Nam tướng quân đi ra chống lại, lúc ấy tinh thần của các binh sĩ trong quân đội cực kỳ cao, đánh thắng liên tiếp các trận chiến, trực tiếp dồn ép đến Kinh thành.

Hoàng đế Tây Lương mở cổng thành đón Thái Tổ vào thành, đưa ra yêu cầu muốn đàm phán. Nếu đạt thành hiệp nghị, ông ấy tự động dâng lên ngọc tỷ, như vậy Thái Tổ sẽ danh chính ngôn thuận mà lên ngôi.

Người đi đàm phán cùng với Tây Lương là Trường Tín hầu.

Hoàng đế Tây Lương đã muốn hạ lệnh xử ch*t cho mọi người thuộc An thị bộ tộc, im lặng mà cho đến ch*t, không thể tiếp tục làm ra những chuyện sai trái. Mà yêu cầu của ông ấy đối với Thái Tổ là bảo vệ An thị bộ tộc của ông ấy, bảo vệ người trong tộc sống bình an đến già, yêu cầu này nói đơn giản thì đơn giản, mà nói khó cũng khó.

Thái Tổ suy nghĩ một lúc sau đó đồng ý với yêu cầu này, hoàng đế Tây Lương thông cáo cho thiên hạ là ông ấy thoái vị lại cho người hiền đức, do Thái Tổ nối ngôi làm hoàng đế.

Sau khi Thái Tổ lên ngôi, hoàng đế Tây Lương tự sát tại Thượng Dương Cung.

Khi đó, Thái Tổ vừa mới lên ngôi, chuyện hoàng đế Tây Lương ch*t làm nổi lên sóng to gió lớn. Trong lúc nhất thời, mọi người đổ tội cho Thái Tổ làm người bội bạc, ai ai cũng nghĩ là do Thái Tổ gi*t hoàng đế Tây Lương.

Ngay tại lúc đó, một chiếu thư về tội lỗi của hoàng đế Tây Lương được sinh ra giữa không trung. Bên trong được ghi chép lại vô số những chuyện lớn nhỏ kể từ sau khi ông ấy lên ngôi, mỗi một lần gặp khó khăn và bất lực.

Ông ấy hổ thẹn với thiên hạ, với vô số những người dân chúng cực khổ, cho nên ông ấy cam tâm tình nguyện thoái vị cho những người hiền tài. Nhưng ông ấy cũng thẹn với những người đã khuất, cho nên ông ấy sinh ra ở Thượng Dương Cung thì cũng chôn thân ở Thượng Dương Cung, lòng muốn cầu mong một vòng tròn viên mãn.

Chiếu thư này vừa được phát ra, người trong bộ tộc An thị vốn dĩ đã suy tàn, nay tự phát tổ chức tuẫn táng.

Thái Tổ bảo vệ được danh tiếng, nhưng cũng rất thổn thức.

Đây là lần thay đổi triều đại bình thản nhất từ trước cho tới nay, cũng là lần thay đổi kì lạ nhất.

Hoắc Nghiễn Trưng cảm nhận được, hoàng đế Tây Lương chính là người đầu tiên trên đời này khiến cho hắn không hiểu rõ.

Sau khi đàm phán hòa bình kết thúc, bọn họ vào cung, lần đầu tiên hắn nhìn thấy hoàng đế Tây Lương, ông ấy lộ ra khuôn mặt trắng bệch, gầy yếu, mi thanh mục tú vừa nhìn qua lại có chút nham hiểm. Dáng người ông ấy nhìn sơ qua nhu nhược hơn những nam tử bình thường, bả vai rất bé, thắt lưng quá nhỏ.

Trong dân gian lưu truyền rằng hoàng đế tàn nhẫn hung ác không có lương tâm, lật đổ bạo quân gì đó.

Nhưng mà hắn biết, hoàng đế Tây Lương không phải vậy, nếu như ông ấy là bạo quân, khi mà đại quân của bọn họ đến gần hoàng thành như vậy, hoặc là ông ấy bỏ chạy, hoặc là ông ấy chống cự, lúc đó lại không biết có bao nhiêu người phải ch*t, làm gì lại bình tĩnh như vậy đợi bọn họ đến?

Cho nên, Phù Liễm hỏi có phải bởi vì có quan hệ với triều đình lúc trước đều đáng ch*t hay không thì cũng không đúng. Trước tiên những thứ còn dư tàn lại của triều đình trước phần lớn đều là phần tử xấu, nhưng hoàng đế Tây Lương mà nói, xưng hô như vậy là sỉ nhục tất cả những cố gắng của ông ấy.

Hắn hỏi, chỉ vì cho đến tận ngày hôm nay hắn cũng chưa suy nghĩ tường tận vấn đề, trong lúc đó hoàng đế Tây Lương và Trường Tín hầu rốt cuộc có giao dịch gì?

Có thể hắn đã nhận ra rồi, nhưng cũng có thể hắn còn chưa hề biết đến.

Nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Nghiễn Trưng biến mất ở cuối bậc thềm, Phù Liễm mới thở ra một hơi, khẽ thay đổi sắc mặt cơ thể, khôi phục lại hình tượng của ngày xưa quay lại bên trong Tử Thần Điện.

Hoắc Vân Kỳ ngồi tê liệt ở dưới đất, ông ta lại gần khom người trước hắn ta nói: "Bệ hạ có cần rửa mặt chải đầu không?"

Dứt lời, Hoắc Vân Kỳ không hề phản ứng, ông ta lui từng bước về phía sau, đang định nói chuyện một lần nữa, thì bỗng nhiên thấy Hoắc Vân Kỳ ngẩng đầu lên. Hắn ta nhìn ông ta đằng đằng sát khí, cứ như vậy bình tĩnh nhìn vào ông ta, giống như đang muốn đem ông ta ra chém thành trăm ngàn mảnh.

Phù Liễm bình tĩnh nhìn lại, hỏi thăm dò: "Bệ hạ có gì cần phân phó?"

Hoắc Vân Kỳ không nói, Phù Liễm lại nói: "Nếu không có, nô tài hộ tống Hoàng hậu nương nương đưa về Khôn Ninh Cung trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!