Hoắc Nghiễn Trưng còn bảo đây là chuyện đáng mừng, nàng còn chưa từng bị chảy máu nhiều như thế này!
Hắn còn cười nữa, trên lông mày cũng lộ rõ vẻ vui mừng.
Nàng đã quá khó chịu rồi, nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng với vẻ mặt đầy đau lòng, như không tin được mà hỏi: "Trong lòng hoàng thúc, việc ta ch*t đi là đáng vui mừng ư?"
Trông thấy ánh mắt của nàng, còn nghe được những lời này, Hoắc Nghiễn Trưng khó khăn lắm mới nhịn cười được.
Hắn ho nhẹ một tiếng, không lộ ra vẻ vui mừng nữa, khẽ nói nhỏ: "Ai nói là nàng sắp ch*t chứ?"
Mục Đào Đào bĩu môi, đôi mắt ngập nước lộ ra vẻ thắc mắc nhìn hắn, bỗng thấy hắn xoay người muốn bế nàng lên.
Nàng không thèm động đậy, cũng không đứng dậy nổi.
"Ngồi lên đi, rồi ta sẽ nói cho nàng biết." Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ giọng dụ dỗ, nhưng nàng vẫn chẳng nhúc nhích tí nào.
Hắn đành chịu vậy, ghé sát vào tai nàng dịu dàng nói: "Đồ ngốc, đây là dấu hiệu của quỳ thủy, là dấu hiệu chứng minh rằng nàng đã trưởng thành."
"Trưởng thành là phải chảy máu ư? Vậy ta không muốn lớn lên nữa đâu." Nàng khóc thút thít kháng cự.
Hoắc Nghiễn Trưng bỗng cảm thấy có chút bối rối, phải giải thích việc này với nàng thế nào đây? Giải thích quá ít thì lại sợ nàng không hiểu, nói quá kỹ càng lại cảm thấy không phù hợp cho lắm.
Sau khi xoắn xuýt một lúc lâu, hắn mới trầm giọng nói: "Là nữ hài tử thì đều trải qua quá trình như thế này, vào khoảng mười hai đến mười bốn, mười lăm tuổi, đều sẽ có quỳ thủy. Sau khi có quỳ thủy rồi thì mới có thể chứng minh rằng cô gái này đã trưởng thành rồi, sau này có thể sinh con đẻ cái, nàng đã từng thấy nữ nhân mang thai chưa?"
Nghe thấy câu hỏi của Hoắc Nghiễn Trưng, nàng không khóc nữa, nhưng trên khuôn mặt vẫn đầy vẻ mơ màng, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu: "Trong bụng sẽ có thể sinh ra đứa bé ư?"
"Ừ." Hoắc Nghiễn Trưng gật đầu đáp.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Phải bị cái này, sau này mới có thể sinh con sao?"
"Ừ, mỗi tháng sẽ bị một lần, một lần sẽ kéo dài vào khoảng bốn đến bảy ngày. Khi đến ngày đó thì không thể uống nước lạnh, phải giữ ấm thân thể thật tốt, nếu không sẽ bị đau bụng, phải uống thuốc đấy, nghe rõ không?" Hoắc Nghiễn Trưng dặn dò kỹ càng, Mục Đào Đào liên tục gật đầu.
Trông thấy nàng có vẻ đã hiểu, Hoắc Nghiễn Trưng mới nói tiếp: "Vậy nên mau đứng lên thôi nào, phải đem quần áo và chăn nệm bị dính bẩn đi giặt rồi thay cái mới."
Nàng dần dần buông lỏng bàn tay đang nắm tấm chăn thật chặt, bị Hoắc Nghiễn Trưng bế ra ngoài tắm rửa thật sạch. Rồi lại kêu Xuân Hiểu đi lấy mảnh vải dùng trong ngày quỳ thủy đến cho nàng, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Lúc Mục Đào Đào đi đường cũng cảm thấy không an tâm lắm, nàng vẫn không quá quen với việc này.
Nàng tỉnh dậy rất sớm, khóc một lúc lâu, sau khi sửa soạn xong thì mặt trời cũng vừa ló dạng.
Vừa sửa soạn lại xong, khi chuẩn bị ra ngoài ăn sáng thì trên đường đi đến sảnh ăn lại thấy Ngụy Vân Hi đến đây, Ngụy Tắc Tắc cũng đi theo cùng.
Hai tay của Ngụy Vân Hi trống trơn, một đống quà bánh đều nhét trong tay của Ngụy Tắc Tắc. Trông hắn còn mập hơn so với lần gặp gỡ trước đó, ôm nhiều hộp quà đến nỗi không nhìn được đường đi trước mặt, lạch bạch đi theo sau lưng Ngụy Vân Hi. Còn có những lễ vật mà Ngụy Lão phu nhân và Ngụy Đại phu nhân đã chuẩn bị.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Nghiễn Trưng có thể nhìn rõ Ngụy Tắc Tắc ở một khoảng cách gần như vậy. Tên nhóc này trông có vẻ rất vui, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn dáng vẻ chậm như rùa của hắn, ra hiệu cho Xuân Hiểu cầm giúp hắn vài món.
Còn Ngụy Vân Hi thì nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mục Đào Đào.
Nàng ấy nói: "Đào Đào, sinh thần vui vẻ nha."
Mục Đào Đào cười đánh yêu nàng ấy một cái, hai tỷ muội ôm nhau thắm thiết. Nếu như là trước đây, Mục Đào Đào sẽ tràn đầy sức sống chơi với nàng, nhưng hôm nay lại có vẻ quá ngoan ngoãn, không giống bình thường.
Sau khi buông ra, nàng ấy trông thấy đôi mắt của Mục Đào Đào còn hơi sưng lên, có vẻ như nàng đã khóc.
Nàng ấy muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng Hoắc Nghiễn Trưng lại đứng bên cạnh. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, nhẹ nhàng khuỵu gối chào: "Vân Hi bái kiến Vương gia."
Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ gật đầu: "Không cần đa lễ, hai ngươi đã dùng bữa sáng chưa?"
Ngụy Vân Hi cười hì hì: "Vẫn chưa ạ, ta muốn ăn cùng với Đào Đào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!