Mấy ngày tiếp theo, Hoắc Nghiễn Trưng đều rất bận rộn, nàng thường hay đột nhiên thức giấc lúc nửa đêm, nhìn thấy bên cạnh trống vắng nên trong lòng có một chút buồn bực.
Ngày mười một tháng chạp, Hoắc Nghiễn Trưng vẫn chưa hồi phủ.
Cả ngày Mục Đào Đào đều chẳng thấy hứng thú với thứ gì, Thu Nguyệt cùng Xuân Hiểu thấy nàng nằm trên bàn sách, mực trên bút loang ra làm đen cả giấy trắng, nàng thuận thế theo đó mà vẽ thêm một vòng tròn lớn màu đen.
Đến giờ Hợi rồi mà Hoắc Nghiễn Trưng vẫn chưa về, nàng ủ rũ cúi đầu, rửa mặt rồi đi ngủ.
Hoắc Nghiễn Trưng về phủ vào canh Tý.
Thu Nguyệt và Xuân Hiểu vẫn còn đang rang hạt dưa ở bên ngoài gian phòng. Lúc Hoắc Nghiễn Trưng trở về, hai nàng ấy kinh ngạc một chút, vội vàng đứng dậy.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn các nàng ấy nhưng không thấy Mục Đào Đào đâu, thấp giọng hỏi: "Quận chúa ngủ rồi?"
"Mới vừa ngủ một lúc?" Thu Nguyệt đáp.
Hoắc Nghiễn Trưng "Ừ" một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra vào của tẩm điện. Bước chân hắn nhẹ nhàng, chậm chạp tiêu sái đến bên giường vén màn lên. Mục Đào Đào quay mặt vào phía trong tường mà ngủ, cũng không biết là có đang ngủ hay không.
Hắn khom lưng thăm dò, chuẩn bị xem nàng đã thật sự ngủ chưa.
Mới vừa qua thăm dò thì thấy Mục Đào Đào bỗng nhiên lật người vén chăn lên, lập tức ngồi dậy nói: "Hoàng thúc, người đã về rồi!"
Hoắc Nghiễn Trưng bị nàng dọa cho giật mình, đỡ trán thở dài.
"Chưa ngủ sao?"
Mục Đào Đào cười hì hì, bò đến bên mép giường rồi cầm lấy ống tay áo của hắn: "Ta đang đợi hoàng thúc."
"Làm sao nàng biết ta sẽ trở về?"
Nàng nghiêng đầu một cái, dí dỏm nói: "Ta biết hoàng thúc sẽ trở về mà?"
Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng: "Nàng buồn ngủ chưa?"
Nàng vốn định lắc đầu, nói mình không có buồn ngủ chút nào, nhưng nhìn thấy tơ máu trong tròng mắt của Hoắc Nghiễn Trưng, đôi mắt hắn có vẻ mệt mỏi, nàng nhẹ giọng nói: "Có chút buồn ngủ, đêm nay hoàng thúc ngủ chung với ta được không?"
Nhìn đôi mắt nàng trong suốt sáng ngời, làm gì có buồn ngủ chứ?
Nhưng có lẽ tiểu nha đầu thấy hắn mệt mỏi, bèn nói mình cũng mệt nhọc muốn ngủ cùng hắn, vẫn tính là có lương tâm, biết hắn không nỡ.
"Qua đây hoàng thúc ôm một cái."
Hoắc Nghiễn Trưng nói xong rồi kéo nàng vào trong lồng ng*c, cà cà lên trán nàng: "Mấy ngày nay ăn ngủ có ngon không? Rồi học xong chưa?"
Nghe hắn hỏi như vậy, Mục Đào Đào ánh mắt né tránh: "Có… Có."
Nhìn vẻ mặt này của nàng, hắn biết rõ nàng hai ngày này nhất định là không có học tập đàng hoàng, đoán là chỉ lo ham chơi rồi.
Hắn ôm nàng xuống, mặc cho nàng áo ngày thường, sau đó dẫn nàng ra ngoài phủ.
"Hoàng thúc chúng ta đi tới nơi nào vậy?"
"Mang nàng đi ra ngoài đi dạo một chút."
Kinh thành vào ban ngày vắng vẻ rất nhiều bởi vì cái ch*t Thái hoàng thái hậu, rất nhiều hoạt động tụ tập bị cấm, cờ trắng trên đường bay phấp phới.
Nhưng mà chợ đêm ở hàng rào phía Tây vẫn rất náo nhiệt, có sông Hoài chảy ngang qua, trên sông có con thuyền lớn, tiểu thương chen chúc đầy hai bên bờ sông.
Mục Đào Đào vừa đến cửa chợ đã mua hai cây kẹo hồ lô đường, nàng nghĩ là hai người mỗi người một cây. Kết quả Hoắc Nghiễn Trưng không ăn, nàng không thể làm gì khác hơn ngoài việc bản thân ăn một cây, một… cây còn lại để cho Hoắc Nghiễn Trưng cầm giúp nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!