Chương 29: Oán hận cũ

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Lời này vừa nói ra, Hoắc Vân Hằng cười hì hì, đỏ mặt mà sờ vào gáy, thoạt nhìn dáng vẻ này là đang trở nên thẹn thùng.

Vốn dĩ Hoắc Nghiễn Trưng không để ý mà nhắc một câu, Hoắc Vân Hằng lại xem là thật, khiến sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng hơi khựng lại. Hoắc Vân Hằng lại nói: "Mẫu hậu nói đợi sau khi qua đầu xuân này sẽ chọn cho con một cô nương để thành thân, sau đó sẽ cho con lập phủ riêng. "

"Ừ." Hoắc Nghiễn Trưng rũ mắt xuống rồi lạnh nhạt đáp một tiếng, tiếp đó hỏi: "Đã chọn được ai rồi?"

Lời này khiến sắc mặt Hoắc Vân Hằng ngơ ngác, người được chọn sao? Trong lòng Thái hậu đương nhiên là có rồi, còn trong lòng hắn có hay không hình như không quan trọng đến vậy, Hoắc Nghiễn Trưng hỏi hắn có người chưa là ý gì? Đơn thuần là đang hỏi hắn có người trong lòng chưa, hay là muốn nghe người mà Thái hậu chọn cho hắn?

Nhìn vẻ mặt lười biếng của Hoắc Nghiễn Trưng, hắn ta không hiểu ý, cũng không đoán được.

"Có hay không có, khó trả lời đến vậy sao?" Hoắc Nghiễn Trưng thấy hắn lưỡng lự một lúc lâu, có chút mất kiên nhẫn.

Nhìn vẻ mặt không nhẫn nại của Hoắc Nghiễn Trưng, Hoắc Vân Hằng thu lại ý cười trên mặt mình, lạnh nhạt nói: "Con không có, trong lòng mẫu hậu chắc là có đó."

Hoắc Nghiễn Trưng nghe xong lạnh nhạt nhìn về phía Mục Đào Đào, nói: "Ngươi có thích nữ nhân nào không?"

Nghe vậy Hoắc Vân Hằng gãi đầu, cũng theo đó mà nhìn về phía Mục Đào Đào, cười nói: "Con cảm thấy Đào Đào cũng rất tốt."

Nghe nói vậy sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng đột nhiên thay đổi, cứ như trời tháng sáu bỗng chốc trở nên âm u, nhìn Hoắc Vân Hằng với ánh mắt rất không vui, sát khí ác liệt: "Ngươi nói cái gì?"

Giọng điệu lạnh lùng này cứ như đột nhiên có cơn gió lùa qua, khiến người ta lạnh sống lưng. Hoắc Vân Hằng không rõ vì sao Hoắc Nghiễn Trưng đột nhiên thay đổi sắc mặt, khó xử nói: "Đào Đào muội muội rất tốt."

Nói xong, thấy ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng càng lúc càng lạnh, hắn lại bổ sung thêm: "Hoàng thúc yên tâm, cho dù sau này con có cưới vợ thì cũng sẽ đối tốt với Đào Đào, xem như muội muội ruột."

Hoắc Nghiễn Trưng lúc này mới hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ cảm thấy rất tốt, nhưng cũng không thấy thích thú lắm. Không ngờ Hoắc Vân Hằng lại có ý đó đối với Mục Đào Đào, vẻ mặt hắn cũng hòa hoãn lại chút ít.

"Ừ."

Qua một hồi lâu Hoắc Nghiễn Trưng lại bổ sung thêm một câu: "Nếu như có thích ai thì có thể đến nói với ta."

Hoắc Vân Hằng gật đầu: "Được."

Hoắc Vân Chiêm đứng ở dưới hành lang nghe thấy cuộc đối thoại của Hoắc Nghiễn Trưng và Hoắc Vân Hằng ở trong phòng một cách rõ ràng. Trong lòng hắn ta thấp thỏm, nắm chặt lòng bàn tay làm đổ không ít mồ hôi lạnh.

Hắn ta cảm thấy Hoắc Nghiễn Trưng đối với Hoắc Vân Hằng có chút thù địch, mà cái sự thù địch này đến từ việc Hoắc Vân Hằng bám lấy Mục Đào Đào, cũng không biết đây có phải là ảo giác của hắn ta không.

Nếu không phải ảo giác, vậy Hoắc Nghiễn Trưng có tâm tư gì đối với Mục Đào Đào? Sự yêu thương bảo vệ của trưởng bối với vãn bối giống như Trường Tín hầu sao? Hay là tâm tư khác?

Hắn ta không sợ Hoắc Nghiễn Trưng có cùng suy nghĩ với Trường Tín hầu, chỉ sợ giống như trong lời đồn, Hoắc Nghiễn Trưng nuôi dưỡng rồi xem Mục Đào Đào là thế thân của cô cô nàng, sau cùng cũng chỉ có thể làm chim sẻ trong lồng.

Hắn ta không thể chấp nhận.

Suy nghĩ đến đây, trong lòng càng không muốn thừa nhận chuyện này là sự thật.

Trưởng bối đối với vãn bối sao? Hoắc Nghiễn Trưng chưa từng là người như vậy.

Bởi vì bọn họ ở đó nên Thái hoàng thái phi đã kêu Tề ma ma chuẩn bị bữa tối từ sớm, Hoắc Vân Hằng và Hoắc Vân Chiêm cũng bị giữ lại, nghĩ rằng sau khi ăn xong còn có thể dắt Mục Đào Đào ra ngoài đi dạo để tiêu hóa thức ăn.

Bữa tối vẫn chưa dùng xong, trong Trương Hàn Cung lại có người đến.

"Nô tài thỉnh an Lão tông chủ, Nhiếp chính vương." Lời nói vội vã, vẻ mặt hoang mang, Thái hoàng thái phi khẽ cau mày: "Chuyện gì?"

"Bẩm Lão tông chủ, Thái hậu gọi hai vị điện hạ nhanh chóng đến Từ Ninh Cung."

Thái hoàng thái phi bỏ đũa xuống, nhìn Hoắc Vân Hằng và  Hoắc Vân Chiêm nói: "Mau đi đi."

Hai người bỏ đũa xuống cùng lúc, đứng dậy hành lễ với Thái hoàng thái phi rồi cùng với nội thị nhanh chóng rời đi.

Trên bàn ăn chỉ còn lại bọn họ, Mục Đào Đào tiếp tục ăn đồ ăn không lên tiếng. Thái hoàng thái phi lại cứ như đột nhiên mất đi hứng thú, trầm mặc rất lâu mới nói: "Mấy hôm trước ta nghe thái y nói có lẽ bà ta sắp không xong rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!