Chương 27: Giấc mộng trở thành sự thật

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Khi Thu Nguyệt tiến vào thì gặp Hoắc Nghiễn Trưng đang vội vàng rời đi, thấy Xuân Hiểu đứng ngẩn người ở cửa, nàng ấy nhẹ giọng hỏi: "Xuân Hiểu tỷ tỷ tới đây làm gì vậy?"

Xuân Hiểu định thần lại, nhìn Mục Đào Đào còn đang ngủ say, túm lấy tay Thu Nguyệt lôi người ra ngoài cửa.

Ra khỏi phòng rồi, nàng ấy mới thấp giọng nói: "Vương gia buổi sáng hôm nay không giống bình thường lắm."

"Không giống làm sao?" Thu Nguyệt hỏi.

Xuân Hiểu nói hết thảy những chuyện vừa xảy ra cho Thu Nguyệt, Thu Nguyệt nghe xong thì tỏ vẻ hiểu chuyện, nàng ấy cau mày dò hỏi: "Có phải là có bệnh kín gì không nhỉ, sợ đại phu mà giấu bệnh thì không tốt lắm đâu, ta đang nghĩ không biết có nên mời Thạch đại phu đến đây không."

Thu Nguyệt lắc đầu: "Ta cảm thấy tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, Nhiếp chính vương không có bệnh kín gì đâu."

"Vậy vì sao ngài ấy… lại như vậy?"

Nhìn bộ dạng này của Xuân Hiểu, Thu Nguyệt thật sự có chút không dám tin. Không nói đến chuyện có tâm tư gì hay không, nhưng rất nhiều phủ đệ quyền quý xuất hiện chuyện nha hoàn thân cận biến thành nhân tình, chuyện nam nữ như thế này Xuân Hiểu nên hiểu rõ mới đúng.

Sau đó Thu Nguyệt lại nghĩ, tuy Xuân Hiểu là nha hoàn thân cận, nhưng bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng lại không có nữ nhân nào, đương nhiên bên trong Vương phủ cũng sẽ không có những chuyện như thế này.

Thu Nguyệt nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng ấy vài câu, trong nháy mắt sắc hồng đã lan từ lỗ tai đến cổ của Xuân Hiểu. Nàng ấy tuyệt vọng nhìn Thu Nguyệt, nhớ lại chuyện ban nãy mình nói về Hoắc Nghiễn Trưng thì chỉ muốn tìm cái khe đất chui vào.

"Ôi xong rồi, ta thật sự muốn ch*t quá."

Thu Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, trấn an nói: "Không sao đâu mà, một lát đi gặp lại Nhiếp chính vương thì giả vờ như chưa có gì phát sinh là được."

Xuân Hiểu nói: "Ta hầu hạ trong viện này rất nhiều năm rồi, chưa từng gặp phải tình huống như thế này…"

Nhìn cô nương ngây thơ trước mặt mình, Thu Nguyệt cố gắng kiềm chế những lời lẽ thô tục mà mình hay thuận miệng nói.

Qua hơn nửa canh giờ, Hoắc Nghiễn Trưng đã quay lại. Xuân Hiểu nhớ kỹ lời Thu Nguyệt nói, giả vờ như sáng sớm mình chưa từng nói gì, cũng không nhắc tới chuyện mời Thạch đại phu nữa.

"Quận chúa còn chưa tỉnh sao?"

Xuân Hiểu gật đầu, đáp: "Đúng vậy."

Hoắc Nghiễn Trưng thấp giọng nỉ non nói: "Cô nương này, thức sớm gọi người khác dậy mà bản thân mình lại ngủ say đến thế kia."

Xuân Hiểu đi theo phía sau không dám nói gì, Thu Nguyệt lại nghe ra một tia oán niệm nhàn nhạt từ những lời này của Hoắc Nghiễn Trưng, nàng ấy mím môi ra vẻ bình tĩnh. Xuân Hiểu liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, thấy nàng ấy kéo kéo khoé môi, lại hung dữ mà cho nàng ấy một cái liếc mắt sắc lẹm.

Giấc ngủ này của Mục Đào Đào kéo dài tới tận cuối giờ Tỵ mà còn chưa tỉnh, thấy giờ cơm trưa cũng sắp qua, Hoắc Nghiễn Trưng đếm canh giờ chờ nàng tỉnh lại, giấc ngủ này đã kéo dài lâu lắm rồi.

Hắn đành phải tự đi đánh thức nàng.

Mục Đào Đào đang mơ một giấc mộng đẹp, nghe thấy Hoắc Nghiễn Trưng gọi, nàng đáp lại một tiếng, sau đó xoay người tiếp tục chìm vào giấc mộng.

Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng như vậy thì lại tiếp tục gọi: "Đào Đào. Tỉnh nào, dậy ăn cơm trưa thôi."

Nàng vâng hai tiếng, nhưng lại không thấy mở mắt.

Thật sự nàng đã ngủ lâu lắm rồi, hắn đành phải bế nàng lên. Khi ôm thì không cảm thấy gì, nhưng sau khi bế lên rồi thì Hoắc Nghiễn Trưng lập tức hối hận. Hắn muốn thả nàng lại giường, nhưng Mục Đào Đào đã vươn đôi tay ôm chặt cổ hắn, không đặt xuống được nữa.

Hắn nặng nề thở dài, phân phó: "Đem xiêm y mà hôm nay Quận chúa muốn mặc lại đây, hầu hạ Quận chúa rửa mặt chải đầu."

Mục Đào Đào bị mấy người Thu Nguyệt rửa mặt lăn tới lăn lui mà tỉnh ngủ, vẻ mặt sau khi tỉnh dậy tràn đầy oán khí mà nhìn Hoắc Nghiễn Trưng. Hoắc Nghiễn Trưng nhéo mặt nàng: "Còn chưa ngủ đủ sao hả? Một lát nữa không muốn vào cung hay sao?"

"Ban nãy ta mơ thấy mình đi vào một toà nhà lớn, bên trong có thật nhiều váy đẹp, còn có rất nhiều trang sức đẹp, bên trong có người nói cho ta chọn, thích cái nào thì có thể mang cái đó đi. Nhưng ta chọn rất nhiều nên không mang đi được, vẫn đang nghĩ cách, ta còn chưa nghĩ ra cách thì người đã gọi ta dậy rồi."

Nàng nói với vẻ tức giận. Hoắc Nghiễn Trưng nhìn bộ dạng giận dỗi của nàng, nhẹ mím môi mỏng, ý cười trên mặt lặng lẽ lan tràn, ánh mắt ôn hòa bình tĩnh, hắn xoa đầu nàng nhẹ giọng hỏi: "Giận hoàng thúc sao?"

Mục Đào Đào bĩu môi nhìn hắn, cũng không đáp lời, chỉ nghe hắn cười nói: "Tuy hoàng thúc không phải cố ý, nhưng bây giờ làm sao mới có thể khiến Đào Đào nguôi giận đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!