Mọi người im lặng, nhìn bóng dáng Hoắc Nghiễn Trưng ôm Vĩnh An quận chúa nghênh ngang rời đi, lại nhìn Trưởng công chúa Trọng Hoa không chịu nổi mà quỳ gối trong tuyết, tất cả đều không hẹn mà cùng nhau tản đi.
Không biết đã quỳ bao lâu, đôi tay Trọng Hoa bị tuyết trắng dính vào, buốt lạnh đến mức đỏ tím.
Sau khi Thư Minh Châu thấy mọi người đều đã rời đi hết, rốt cuộc cũng để ý đến câu nói huỷ bỏ lễ cập kê kia của Trưởng công chúa. Trong đầu nàng ta hoàn toàn trống rỗng. Nhìn mẫu thân không nhúc nhích quỳ gối trên nền tuyết, nàng ta mới mờ mịt hiểu được rằng có thể mình đã tự nhảy vào một tai họa lớn.
"Mẫu thân." Nàng ta nhẹ giọng gọi.
Trưởng công chúa nghe thấy tiếng nói thì chậm rãi quay đầu lại, bình tĩnh nhìn nàng ta. Ánh mắt kia xa lạ đến mức khiến nàng ta sợ hãi, tựa như đang xuyên qua nàng ta nhìn về một người khác.
Hai mẹ con đối mắt nhìn nhau, trong lòng Thư Minh Châu sinh ra một cảm giác hoảng hốt: "Mẫu thân, con không cố ý đâu ạ."
Trưởng công chúa gật đầu, thấp giọng nói: "Ta biết con không cố ý, không sao đâu."
"Vậy lễ cập kê của con phải làm sao đây?" Thư Minh Châu hỏi.
Trưởng công chúa nói: "Không tổ chức nữa."
Sắc mặt Minh Châu biến đổi: "Vậy khi nào thì tổ chức lại ạ?"
"Vĩnh viễn không tổ chức nữa." Trưởng công chúa nói với giọng nặng nề.
Đôi mắt sáng ngời của Thư Minh Châu lóe lên một tia khủng hoảng, run rẩy hỏi: "Mẫu thân có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ, mẫu thân sẽ nuôi con cả đời." Trưởng công chúa dứt lời, Thư Minh Châu cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Trưởng công chúa.
Nàng ta nhớ tới Nhị hoàng tử Hoắc Vân Chiêm, lại nhớ tới việc mình từng nói với những quý nữ thế gia kia. Sau lễ cập kê nàng ta sẽ đính hôn với Hoắc Vân Chiêm, nàng ta chính là Nhị hoàng tử phi.
Bây giờ nàng ta lại không thể làm lễ cập kê, không thể thành thân cùng người mình thích, sao có thể như vậy được chứ?
Chỉ cần nghĩ đến đến việc về sau quý nữ khắp kinh thành sẽ mang mình ra làm trò cười, nàng ta lập tức không có cách nào tiếp thu sự thật này.
"Làm sao có thể như vậy được? Sau này người khác sẽ đánh giá con thế nào đây? Mọi người sẽ cười nhạo con đó." Vẻ mặt Thư Minh Châu biểu thị rằng nàng ta không hề đồng tình với quyết định này. Trọng Hoa nhìn tình cảnh xuất hiện trước mắt lại đau đớn trong lòng. Người khác đánh giá thế nào sao? Người đời cười nhạo sao? Nàng ta thân là Trưởng công chúa cả đời tôn quý, sống qua nửa đời người cũng chưa từng rơi vào tình huống chật vật không chịu nổi như vậy.
Chưa từng phải chịu đựng nhục nhã quá đáng như thế.
Đây là vì ai?
"Con là Minh Châu quận chúa, cần gì phải để ý người khác nhìn con như thế nào? Con là Minh Châu quận chúa, ai dám cười nhạo con đây?"
"Sao lại không dám chứ? Bọn họ nhất định sẽ bàn luận sau lưng con, cười nhạo con." Thư Minh Châu dậm chân, bày ra bộ dạng trời cũng sắp sập xuống, khiến Trưởng công chúa chỉ tiếc lúc trước không nghiêm khắc với nàng ta hơn.
Phò mã tiễn khách đi hết sau đó quay trở về, thấy con gái đứng một bên đang cáu kỉnh, còn vợ mình thì quỳ gối trên nền tuyết vẫn chưa đứng lên, hắn ta hít sâu một hơi rồi bước qua.
"Thư Minh Châu, con đã quậy phá đủ chưa?"
Sắc mặt Thư Kha rất khó coi, Thư Minh Châu ngơ ngẩn đứng ở đó, chỉ thấy Trưởng công chúa lạnh giọng quát: "Chàng quát con gái làm gì hả? Lúc nãy khi Hoắc Nghiễn Trưng ở đây khinh nhục mẹ con ta, sao chàng không lên tiếng? Bây giờ lại tỏ ra uy phong cái gì?"
Vốn dĩ Thư Kha có phần thương tiếc vợ bị tát sưng một bên mặt, bây giờ vẫn còn quỳ ở đó. Cảm thấy từ trước đến giờ nàng ta luôn ở tít trên cao, lần này bị Nhiếp chính vương chèn ép, không biết là trong lòng khó chịu đến mức nào nữa, định trấn an nàng ta một chút. Nhưng bây giờ nhìn gương mặt này, nhìn biểu tình căm hận hiện lên trong mắt thì một chút thương tiếc kia cũng biến mất không còn tăm hơi.
Hắn ta đứng đó nhìn vợ và con gái, trong mắt chỉ còn thấy mỉa mai.
"Công chúa điện hạ đã lớn đến tuổi này nhưng chưa từng bị người ta tát vào mặt nhỉ? Minh Châu cũng thế, nàng luôn dạy con gái ăn trên ngồi trước, không cần tôn trọng người khác, mà chính nàng cũng là kẻ lộng quyền ức hiếp kẻ yếu. Bây giờ Nhiếp chính vương còn giỏi thủ đoạn này hơn nàng, bị rơi vào tay hắn cũng xem như nghiệp chướng của Công chúa điện hạ.
Điện hạ cũng nhân đây mà trải nghiệm cảm giác này một chút đi."
Thư Kha dứt lời thì dừng lại một chút nhìn về phía Thư Minh Châu đang đứng bên cạnh: "Tuy rằng con cũng giống như mẫu thân con, không đặt người cha này vào mắt, nhưng ta vẫn phải nói với con vài câu. Là tự con mời Vĩnh An quận chúa tới tham gia lễ cập kê của con, quận chúa tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật đưa tới tặng con, thế nhưng con không những không cảm tạ mà còn vứt lễ vật của nàng ấy đi, nói ra lời khinh nhục người ta.
Con cho rằng Nhiếp chính vương là cữu cữu của mình, quận chúa mang đồ của cữu cữu con tới tặng thì con nghĩ rốt cuộc bản thân cũng có thể nhục mạ nàng ấy có phải không? Nhưng con lại không nghĩ tới chuyện, người mà con gọi là cữu cữu, ngay cả mẫu thân con hắn cũng không thèm liếc mắt, con thì là cái gì chứ? Người sống trên đời cần phải học được cách tôn trọng người khác. Nếu hôm nay con vui vẻ nhận lễ vật, chân thành cảm tạ Vĩnh An quận chúa thì giờ khắc này lễ cập kê của con đã hoàn thành tốt đẹp, mà cữu cữu của con cũng có thể đã đứng bên cạnh dự lễ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!