Chương 2: Phát sốt

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Hoắc Nghiễn Trưng đi tới bên mép giường rồi ngồi xuống, ôn nhu nhìn nàng hỏi: "Muốn nói với ta cái gì?"

Mục Đào Đào chậm rãi ngồi xuống, chỉ biết mấp máy môi khi đối diện với ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng, một lát sau mới có thể mở miệng nói: "Thích khách trói ta bắt đi nói là hoàng thúc hại ch*t phụ thân của ta, hại tất cả người của Hầu phủ."

Ánh mắt của nàng trong veo, không sợ hãi không nhát gan, cũng không có oán hận hay phẫn nộ, chỉ bình tĩnh nói ra lời này như vậy.

Trong chốc lát, hắn có chút không rõ những lời nói của nha đầu này có ý gì?

Chất vấn? Giọng nói không giống.

Muốn chân tướng? Cũng không giống.

Hoắc Nghiễn Trưng cũng bình tĩnh nhìn nàng, muốn nghe nàng nói ra điều mình muốn.

"Bọn họ muốn ta ám sát hoàng thúc để báo thù cho phụ thân, ta cãi lại, nói rằng lúc xảy ra chuyện người không có ở kinh đô."

Vừa dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng nhếch mép một cái, ánh mắt hướng sang nơi khác, nhìn vào ánh nến phía trong góc tối, trầm tĩnh nói: "Đào Đào tin tưởng hoàng thúc sao?"

Mục Đào Đào cũng nhìn sang theo ánh mắt của hắn, dây tim nến cong xuống bị sáp nhuộm lên rồi biến thành chất lỏng, tạo ra âm thanh tách tách, ánh sáng của nến chợt lóe lên.

Nàng nói: "Bởi vì hoàng thúc quả thực không có ở kinh đô."

Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: "Hoàng thúc có thể nói cho ta biết việc bệ hạ tìm được chứng cứ ấy, thật sự tìm được ở phủ đệ sao?"

"Đúng."

Trong lòng Mục Đào Đào có hơi hồi hộp một chút, nàng siết chặt tấm chăn trong tay lại, tiếp tục hỏi: "Chứng cứ không phải do hoàng thúc ngụy tạo đúng không?"

Hoắc Nghiễn Trưng quay đầu nhìn nàng, ánh mắt bộc trực thành khẩn trực tiếp nói: "Không phải."

Nàng không muốn tin tưởng điều này, nói: "Cái này không có khả năng!"

Hoắc Nghiễn Trưng xê dịch thân thể mình về phía sau một chút, hơi dựa vào thành giường rồi lên tiếng: "Có phải nàng không tin phụ thân mình kết cấu với tiền triều?"

"Hoàng thúc, mặc dù tuổi ta còn nhỏ nhưng ta cũng biết phụ thân mình đã từng theo chân tiên đế giành lại thiên hạ, người không có lý do gì…"

"Mười mấy năm qua, ta cũng luôn tìm kiếm lý do này."

Mục Đào Đào nhìn hắn, không biết có phải do ánh sáng của nến hơi yếu hay không, nàng thấy sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng có chút tiều tụy, trông dáng vẻ rất mệt mỏi.

Nàng thà rằng Hoắc Nghiễn Trưng nói là hắn ngụy tạo chứng cứ, là hắn hại ch*t phụ thân, như vậy nàng sẽ có sự lựa chọn của riêng mình. Thay vì có cảm giác mình đang ở trên một tấm lưới, không biết là do ai bện, cũng không biết khi nào sẽ thu lưới và mình sẽ trở thành con mồi trong đó.

"Hoàng thúc muốn tìm lý do này sao?"

"Muốn."

Mục Đào Đào trầm mặc trong giây lát, nói: "Ta cũng muốn."

"Ta biết, bọn họ coi ta là tiểu hài tử không biết gì, muốn biến ta thành lưỡi kiếm của bọn họ."

"Từ đó đến giờ, phụ thân đều nuông chiều ta, vậy nên ta đã quen với việc không chịu khổ nổi, nhịn không được cơn đau nhưng không có nghĩa là ta không thể. Không thử một chút thì sao biết được?"

"Hy vọng hoàng thúc đừng giống như những người đó, lừa gạt ta."

Sau khi im lặng nghe những lời nói này của nàng, Hoắc Nghiễn Trưng gật đầu, trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: "Sinh thần của Đào Đào là khi nào?"

"Hai mươi tháng chạp."

"Chỉ hai ba tháng nữa thôi, chờ qua sinh thần mười hai tuổi, Đào Đào sẽ không còn là tiểu hài tử nữa rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!