Nghe Hoắc Nghiễn Trưng nói nàng lập tức gật đầu, về sau nếu muốn đi đâu nhất định sẽ nói với hắn, sao lại phải lén lút chứ?
Ngoài trời tuyết rơi ngày càng dày đặc, khoảng cách giữa Vương phủ và Ngụy phủ cũng không xa lắm. Xuân Hiểu phái người đi hỏi thăm mới biết Ngụy Vân Hi đang ở đó nên ngay lập tức gửi thiệp mời từ phủ công chúa đến.
Ngày hôm sau tuyết đã ngừng rơi nhưng vẫn còn đọng trên mặt đất chưa tan, từng tầng tuyết phủ trắng cao hơn một thước, mỗi bước chân đều mang theo những âm thanh trầm đục. Mục Đào Đào đeo giày ấm mải chơi quên trời đất, Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng như vậy, nhìn Xuân Hiểu dặn dò: "Đến phủ công chúa rồi nhớ chăm sóc nàng, muốn chơi thì đưa nàng hồi phủ hẵng chơi."
Dứt lời, hắn lại nói với quản gia: "Chỉ quét tuyết trên những cung đường chính, những nơi còn lại thì không cần."
Sau khi quản gia đáp lời, Hoắc Nghiễn Trưng cất cao giọng: "Còn không mau đi thay y phục, lát nữa Ngụy tiểu thư tới còn phải chờ nàng nữa sao?"
Hoắc Nghiễn Trưng nói xong, nàng nhanh chóng chạy đi thay y phục cùng Thu Nguyệt. Xiêm y còn chưa kịp thay xong thì Ngụy Vân Hi đã đến, đến trước cửa Vương phủ chờ nàng.
Trong Ngụy phủ không chỉ có mình Ngụy Vân Hi đến mà muội muội của phò mã gả cho tam thúc của Ngụy Vân Hi, họ hàng của cố Ngụy lão phu nhân, cùng vài phu nhân Ngụy gia và tiểu bối, cũng đều tới tham dự.
Xe ngựa của Ngụy phủ dừng trước cửa, Ngụy Vân Hi không ngồi yên đợi mà xuống xe, chạy vào Vương phủ.
Hai người vừa gặp mặt đã ríu ra ríu rít không ngừng, Hoắc Nghiễn Trưng nghe tiếng nói chuyện râm ran ồn ào, tự hỏi không biết sao Ngụy đại nhân có thể chịu đựng được Ngụy Vân Hi.
Hắn lên tiếng nhắc nhở: "Trưởng bối đang chờ ở bên ngoài, hai người còn không nhanh lên một chút?"
Đôi thiếu nữ vội vội vàng vàng chuẩn bị thu xếp, Xuân Hiểu, Thu Nguyệt cùng Mục Đào Đào mang theo quà chuẩn bị cho Minh Châu quận chúa. Hoắc Nghiễn Trưng tiễn họ ra cửa, lên xe ngựa.
Lúc này Ngụy Vân Hi theo Mục Đào Đào lên xe ngựa của Vương phủ mà không hề báo lại một tiếng cho trưởng bối.
Hoắc Nghiễn Trưng đành tự mình tiến đến chào hỏi Ngụy lão phu nhân, nhờ Ngụy lão phu nhân chiếu cố Mục Đào Đào.
Lão phu nhân xởi lởi cười nói liên tục: "Vương gia cứ yên tâm."
Hoắc Nghiễn Trưng xoay người lại đẩy cửa sổ xe, nhắn nhủ đôi câu với Mục Đào Đào rồi cho các nàng rời đi.
Đợi xe ngựa đi khỏi cửa Vương phủ, Ngụy nhị phu nhân lo lắng nói: "Thật khó tưởng tượng nổi ngày thường Nhiếp chính vương vốn lạnh lùng như sát thần mà lúc không có ai lại là người như vậy."
Ngụy lão phu nhân nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, Nhị phu nhân lại nhìn thoáng qua Đại phu nhân rồi đến Tam phu nhân, nói: "Ở đây không phải chỉ có mẫu tử chúng ta thôi sao?!"
Đại phu nhân nói: "Vĩnh An quận chúa thật là có phúc."
Ngụy lão phu nhân gật đầu: "Đứa bé kia vừa nhu thuận vừa biết nghe lời, là một người có phúc."
Tam phu nhân trầm mặc một lát mới nói: "Ta thấy Vĩnh An quận chúa càng ngày càng giống Mục thất tiểu thư rồi. Ngẫm lại hơn mười năm trước, ở kinh thành xảy ra nhiều chấn động, Nhiếp chính vương thực sự là tình thâm mà."
Tam phu nhân vừa dứt lời, sắc mặt của Đại phu nhân và Ngụy lão phu nhân đều trầm hẳn xuống, lão phu nhân còn chưa kịp lên tiếng, Đại phu nhân đã nói: "Tam đệ muội không nên nói như vậy, chuyện hơn mười năm trước cũng không có gì chắc chắn là không phải chuyện bịa đặt, bây giờ nói như vậy thực không hay ho gì."
Tam phu nhân không đồng ý với suy nghĩ của Đại phu nhân, phản bác: "Muội cũng không phải cố ý bịa đặt, nếu hoàn toàn không có gì thì ai có thể nói bóng nói gió? Muội thấy quan hệ giữa Vân Hi và Vĩnh An quận chúa không hề tệ, đại tẩu vẫn nên quản lý Vân Hi, đừng để nàng ấy học thói xấu."
Đại phu nhân vốn rất thích Mục Đào Đào, hai đứa nhỏ từ khi bé đã rất hợp nhau. Tuy Mục Đào Đào được nuông chiều nhưng rất ngọt ngào lại biết nghe lời, là một tiểu cô nương ngây thơ đơn thuần. Tuy tính tình Ngụy Vân Hi sôi nổi, náo động nhưng thực ra vẫn vô cùng trong sáng thiện lương. Dù Hầu phủ có xảy ra chuyện, nàng ta cũng không muốn can thiệp vào tình bạn giữa Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào.
Nhưng, lời Tam phu nhân nói thật khó nghe, ban đầu ám chỉ Mục Đào Đào cùng Nhiếp chính vương có quan hệ không trong sáng, giờ lại muốn nói Ngụy Vân Hi học theo, nàng ta tức giận đến nghiến chặt răng.
Một hồi lâu sau nàng ta mới nói: "Vân Hi chơi với ai cũng không cần tam đệ muội quan tâm. Nếu như tam đệ muội quá rảnh rỗi thì đưa mấy người ngoại thất của muội vào trong phủ, đỡ làm náo loạn bên ngoài rồi lại nói tam đệ muội không cho phép, là người hung hăng, ích kỷ, làm hủy hoại danh tiếng bấy lâu nay của Ngụy phủ ta."
Lời nói ban nãy của Tam phu nhân khiến Ngụy lão phu nhân tức giận vô cùng, nhưng thấy nàng ta bị đại phu nhân răn dạy nghiêm khắc mấy lời, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn đôi chút.
Bà ấy liếc nhìn Tam phu nhân: "Hôm nay phải đi phủ công chúa, ngươi là tiểu cô tử, tức cũng là Ngụy tam phu nhân, lần sau dù có chuyện gì, hy vọng ngươi sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi nói. Nếu như suy nghĩ rồi mà vẫn không biết có nên nói ra hay không thì để nhị tẩu cho ngươi mấy cuốn sách, đọc nhiều một chút."
Tam phu nhân đỏ mặt, những người còn lại cũng không nói thêm câu gì. Nhưng ngược lại ở trong hai chiếc xe ngựa khác, công tử và tiểu thư Ngụy phủ lại đang cãi nhau ồn ào, Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào cũng nói chuyện không ngừng.
Thu Nguyệt trang trí hai bộ lò sưởi rất đẹp mắt rồi đưa mỗi người một chiếc.
Ngụy Vân Hi nâng niu trên tay nhìn hồi lâu, cười hì hì nói: "Đa tạ Thu Nguyệt tỷ tỷ, vậy mà cũng có phần của muội."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!