Chương 16: Giống nhau

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng ngẩn người một hồi lâu rồi mà hồn vẫn chưa quay về.

Hắn vươn tay kéo cửa sổ xe ra, trông thấy một hàng người đứng trước cửa phủ, nhất là khi nhìn thấy dung mạo của nữ nhân đứng đầu, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Bỗng nghe thấy tiếng động ở cửa sổ vang lên bịch một tiếng, cửa sổ đã rơi xuống.

Mục Đào Đào nhìn sang Hoắc Nghiễn Trưng, thấy hắn im lặng, nàng cũng chẳng nói thêm gì, giẫm lên bậc xe đi ra ngoài.

Hoắc Nghiễn Trưng cũng đi ra theo, nữ nhân đứng đầu dịu dàng phúc thân với hắn: "Nô tỳ vấn an Nhiếp chính vương!"

Hoắc Nghiễn Trưng bước xuống bậc ghế, nắm lấy tay Mục Đào Đào, thấy nữ nhân nọ vẫn tiếp tục khuỵu gối, hắn lạnh lùng hỏi: "Ngươi từ đâu đến?"

"Bẩm Nhiếp chính vương, nô tỳ đến từ Thanh Hải." Nữ nhân nói xong rồi nhưng vẫn tiếp tục duy trì tư thế hành lễ vừa rồi. Dường như nếu Hoắc Nghiễn Trưng không nói thì nàng ấy vẫn có thể giữ nguyên ở tư thế đó.

"Tên là gì?" Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

"Nô tỳ tên là Thu Nguyệt."

Nàng ấy vừa nói xong, Hoắc Nghiễn Trưng cười xuỳ một tiếng: "Ngẩng đầu lên."

Vừa dứt lời, nàng ấy chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra vầng trán trắng như tuyết đầu mùa, đôi mắt trong veo như nước hồ mùa thu, vừa chạm mắt đã có thể khiến người ta chìm đắm vào đó.

Mục Đào Đào nhìn đôi mắt của nàng ấy, loại cảm giác cực kỳ quen thuộc này quá mạnh mẽ, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng một cái, sau đó nói với nàng ấy: "Đến từ đâu, thì quay về nơi đó."

Nữ nhân kia không di chuyển, nhưng sắc mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Hoắc Nghiễn Trưng kéo tay Mục Đào Đào đi vào cửa chính, không hề nhìn nữ nhân ở sau lưng. Dù Mục Đào Đào không rành thế sự, nhưng bây giờ cũng đã biết rằng có người đưa nữ nhân đến cho Hoắc Nghiễn Trưng.

Trong đầu của nàng vẫn luôn hiện lên ánh mắt của nữ nhân kia, chắc chắn nàng đã từng gặp người này rồi.

Nàng bỗng dừng chân, quay đầu nhìn lại, nữ nhân kia vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, không đứng thẳng lên.

Hoắc Nghiễn Trưng thấy thế bèn hỏi nàng: "Sao thế?"

Nàng không trả lời, buông tay Hoắc Nghiễn Trưng ra rồi chậm rãi đi đến trước mặt nữ nhân kia: "Ta đã từng gặp ngươi ở đâu rồi sao?"

Thu Nguyệt thấy Mục Đào Đào quay trở lại đây, trong mắt dần xuất hiện ánh nước, khẽ gật đầu rồi thưa: "Đây là lần đầu tiên nô tỳ gặp quận chúa, bái kiến quận chúa."

Mục Đào Đào nhìn nàng ấy, trong lòng cứ cảm thấy là lạ, nói ra: "Ngươi đứng thẳng lên đi, cứ đứng như thế sẽ mệt đấy."

"Đa tạ quận chúa."

Thu Nguyệt nói xong bèn đứng thẳng lên, Mục Đào Đào nhìn nàng ấy rồi lại nhìn sang Hoắc Nghiễn Trưng đang đứng ở bậc thang nhìn nàng, nhíu mày.

Nàng cúi đầu im lặng một lúc rồi chạy đến bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng, dáng vẻ khó nói này khiến Hoắc Nghiễn Trưng nhăn mày: "Làm sao thế? Nàng thích người này?"

Nàng khẽ gật đầu, Hoắc Nghiễn Trưng chậc một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ một lát rồi kéo nàng vào trong phủ.

Lão quản gia đang đứng chờ ở trước cửa, bỗng nghe Hoắc Nghiễn Trưng dặn dò bảo: "Giữ lại người đứng đầu kia, còn lại thì đuổi về hết đi."

Nghe Hoắc Nghiễn Trưng dặn dò như thế, lão quản gia có hơi bất ngờ. Trước đây hắn luôn đuổi đi những nữ nhân được tặng đến này, có lẽ không một ai có thể qua được cửa, hôm nay đúng là đã phá lệ vì Vĩnh An quận chúa kia.

Lão quản gia suy nghĩ xong lắc đầu, lại im lặng cười nhẹ, Nhiếp chính vương phá lệ vì Vĩnh An quận chúa có lẽ không chỉ dừng ở một chuyện này, có vẻ sau này còn thêm nữa.

Trong thư phòng.

Xuân Hiểu hầu hạ Mục Đào Đào đi ngủ, đợi đến lúc Mục Đào Đào đã say giấc rồi nàng ấy mới rót trà bưng vào thư phòng.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy nàng ấy đi đến, hỏi: "Quận chúa đã ngủ rồi?"

Nàng ấy nhẹ nhàng chậm rãi đặt chén trà nhỏ trên bàn sách, đáp: "Quận chúa đã ngủ rồi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!